Phải làm sao khi một người chỉ muốn xích lại gần và một người lại chỉ muốn xích ra xa? Lam Tuệ Di bộn bề bao suy nghĩ từ khi anh quay trở về. Diệp Mộ Khanh đã mất trí, nhưng cô thì không. Cô làm sao có thể không nhớ tới cái cảnh đêm đen đầy máu hôm ấy, cô sao có thể quên đi hình ảnh anh đã ngã khuỵa dưới chân mình, hình ảnh anh mạnh mẽ nói rằng, anh không nợ cô.
Từ ngày Diệp Mộ Khanh trở về, cô lúc nào cũng lo lắng. Nhưng mà anh lại khác, một mực yêu thương và chăm sóc cho cô. Lam Tuệ Di dần cũng quen với cảm giác này, thay vì né tránh anh như lúc đầu, cô lại chọn cách im lặng hưởng thụ sự yêu thương của anh.
Ai nói cô ích kỉ cũng được, nhưng mà cô muốn tận hưởng hết quãng thời gian này. Sau này, khi anh nhớ ra tất cả, anh không yêu thương cô nữa thì cô cũng cam lòng. Ít nhất, cô của hôm nay cũng đã được anh chiều chuộng, điều này khiến cô của hiện tại vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Cảm giác hạnh phúc là gì ư? Chính là khi mình đói sẽ có người xuất hiện cùng một xách đồ ăn lớn, chính là khi mình buồn bã luôn có người bên cạnh, chính là lúc mình mệt mỏi đã có một bờ vai vững chắc để mình dựa vào.
"Diệp Mộ Khanh, em sẽ mãi trân trọng khoảng thời gian này. Hãy xem như, đây là ông trời thương xót số phận của em, cho em nắm giữ anh thêm một khoảng thời gian nữa, để em có thể yêu và ngắm nhìn anh thêm một chút."
Mặc dù muốn ích kỉ nhưng cô cũng không muốn anh mất trí nhớ đến cuối đời. Mất trí nhớ là một căn bệnh mà, cô sao có thể tàn nhẫn vì bản thân mình mà mong cầu anh bệnh đến hết cả cuộc đời. Hơn nữa, việc cô làm thì cô phải chịu, phải kiên quyết đối diện với anh, đối diện với những sai phạm của bản thân trong quá khứ.
Lam Tuệ Di lại làm việc quên mình, hôm nay cô còn cả gan ở hẳn trên công ty không về nhà chỉ vì chưa xử lý xong mấy giấy tờ tranh chấp. Diệp Mộ Khanh ở dưới sảnh lớn chờ mãi vẫn không thấy cô. Lúc lên phòng làm việc cũng chỉ biết thở dài ngao ngán. Cũng không muốn làm phiền cô, anh quay người rời đi. Cô chắc là đã đói rồi, Tuệ Di ham ăn như vậy sao có thể chịu được đây?
Rời khỏi công ty, Diệp Mộ Khanh quyết định tìm gì đó mua mang về cùng cô ăn tối. Quán cơm bên đường nghi ngút khói, mùi hương tỏ ra cũng vô cùng quyến rũ. Vậy là tên nào đó đã quyết định mua hai xuất cơm bò hầm mang về.
Gõ cửa hai tiếng đã bước vào, Diệp Mộ Khanh khẽ cười khi cô đã ngước mắt lên nhìn mình. Đặt hai phần cơm xuống bàn tiếp khách, anh tiến lại nhìn vào màn hình vi tính chán nản.
-Thôi nào, đừng mải mê với công việc nữa. Ăn cơm thôi!
-Anh mua cơm sao?
-Không mua thì em sẽ nhịn đói đúng chứ?
Tuệ Di khẽ cười lắc đầu, cô tắt máy tính bước lại sofa ngồi xuống. Mộ Khanh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không khỏi tò mò lên tiếng.
-Chẳng phải đã xin phép anh nghỉ một ngày rồi sao? Sao chỉ mỗi buổi sáng thôi đã về lại công ty rồi?
-Ừm, tại em sợ dự án chạy không kịp.
-Nhưng mà... em đã đi đâu vậy?
Tuệ Di mở hộp cơm ra, cô hít một hơi sâu rồi nhìn anh. Khóe môi bất giác mỉm cười nhưng sao trong ánh mắt ấy lại ngập tràn những ý buồn.
-Em tới một nơi, có rất nhiều kỉ niệm.
-Kỉ niệm?
-Ừm, là trại mồ côi Hòa Bình.
Mộ Khanh bất giác im lặng, anh biết cô đang nói về kỉ niệm gì rồi, kỉ niệm của hai người bọn họ. Thôi không hỏi chuyện đó nữa, Mộ Khanh đưa muỗng, nĩa qua cho cô khẽ cười.
-Anh chỉ mua theo bản năng thôi, mong là sẽ ngon.
-Mùi thơm đó, anh chọn thì em sẽ ăn mà.
-Em đang xua nịnh anh sao?
-Em mới là không thèm xua nịnh anh.
Mộ Khanh khẽ cười ghim một miếng bò đưa qua miệng cô. Tuệ Di có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng há miệng ăn miếng thịt từ anh.
-Cảm ơn anh.
-Tuệ Di...
-Hử?
-À không, anh muốn lát nữa chúng ta cùng đi dạo.
-Được nha, em cũng chưa muốn về nhà.
Bọn họ nhìn nhau cười rồi nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình. Xuống sảnh lớn công ty, Tuệ Di cứ mãi chăm chú tìm kiếm thứ gì đó trong túi mà không để ý đường. Mộ Khanh không hài lòng nhưng cũng không nỡ la mắng cô, chỉ còn biết cách vừa đi, vừa nhìn đường thay cô.
-A, em kiếm được rồi!
-Em kiếm gì vậy? Không chịu nhìn đường gì cả.
-Là kẹo haha, cho anh này.
Tuệ Di đưa tới trước mặt anh một viên kẹo màu hồng rồi cười tươi khiến anh cũng phải cười theo. Đưa bàn tay ra đón nhận viên kẹo từ cô, anh có chút vui vẻ.
-Chỉ muốn tìm kẹo đưa cho anh thôi sao?
-Cái này là lúc sáng mấy bạn nhỏ ở trại mồ côi đưa cho em. Em muốn chia sẻ với anh.
-Cảm ơn em, cảm ơn luôn các bạn nhỏ.
Cả hai vui vẻ bước xuống đường phố, Tuệ Di lâu lâu lại lén lút ngước mắt lên nhìn anh. Nếu bây giờ, anh không còn nhớ gì nữa thì cô có nên can đảm thổ lộ lòng mình với anh không? Cô sẽ cùng anh xây dựng những kỉ niệm mới, sẽ bắt đầu yêu lại từ đầu.
-Mộ Khanh này...
-Hửm?
-Anh nghĩ gì nếu như mà em...
-Em sao?
Tuệ Di không biết nên nói gì thêm nữa nên đành cười trừ, lắc đầu bỏ đi. Tới một cây cầu lớn, cô dừng lại dựa vào thành lan can ngắm nhìn trọn thành phố đêm. Mộ Khanh đứng bên cạnh, muốn đưa tay lên khoác vai cô nhưng lại không đủ can đảm, cuối cùng vẫn là rụt rè rút lại ý nghĩa.
-Mộ Khanh à, trời hôm nay rất nhiều sao.
-Ừm, rất đẹp.
-Em muốn trên bầu trời đó là những ngôi sao may mắn, muốn những điều em mong ước sẽ thành sự thật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!