Lam Tuệ Di hôm nay rất lạ, ở cô toát lên sự nhẹ nhàng, vui vẻ, bình thường có lẽ khó mà thấy được cô với dáng vẻ như vậy. Cô đứng ngắm nhìn những em nhỏ, anh lại đứng ngắm nhìn cô. Tuệ Di hôm nay không muốn quan tâm đến anh, cô chạy về phía lũ trẻ đang chơi cùng nhau hệt như một đứa con nít mà xin chúng cho cô chơi cùng.
-Mấy đứa à, chị có thể ngồi đây và chơi cùng tụi em không?
-Dạ được ạ.
-Vậy tụi em đang chơi gì vậy?
-Oẳn tù xì, búng lỗ tai ạ.
-Thú vị đây, chị cũng muốn chơi.
Lam Tuệ Di hào hứng vô cùng, nhưng có ai ngờ vận xui lại đeo bám khiến cô không thắng nổi lấy một ván. Lũ nhỏ thì cười như được mùa, còn cô thì uất ức không thôi. Thấy vẻ mặt không cam kia của cô, Diệp Mộ Khanh chỉ biết cười. Anh tiến lại xoa nhẹ, quỳ xuống một bên gối xoa nhẹ vành tai cô.
-Đau không?
-Không đau, chỉ là uất ức vì không thắng được tụi nhỏ.
-Có như vậy mà nhìn mặt cô kìa, hệt như trẻ con.
Mấy bé nhóc đứng dậy phủi phủi đít quần xà vào lòng anh. Một cậu nhóc tiến về phía cô, ân cần xoa tai giúp cô, còn cẩn thận chu mỏ ra thổi vài cái.
-Chị đẹp hết đau chưa ạ?
-Chị đã hết đau rồi, không sao. Chơi với tụi em rất vui.
-Vậy sau này chị đẹp nhớ thường xuyên tới đây chơi với tụi em nha.
-Được chứ, chị hứa.
Diệp Mộ Khanh ôm vài cậu nhóc trong lòng, anh có chút vờ như giận dỗi lên tiếng mà chọc ghẹo.
-Xem kìa, các em chỉ muốn chị đẹp ghé tới thôi sao?
-Dạ không, anh đẹp trai cũng phải tới cùng chị ạ. Vì anh chị là vợ chồng mà.
Diệp Mộ Khanh nghe mấy lời của mấy ông cụ non này lại có chút buồn cười. Lam Tuệ Di là lần đầu thấy anh như vậy, hóa ra Diệp Mộ Khanh cũng không phải là xấu tính, anh thậm chí còn rất ấm áp và ân cần.
Lũ nhỏ sau khi chơi chán chê cũng tản đi mỗi nơi mỗi hướng. Diệp Mộ Khanh đứng dậy còn đưa tay ra để cô nắm lấy, anh kéo cô đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của cô.
-Sao lại nhìn tôi như vậy?
-Không, chỉ là hôm nay anh kì lạ thật.
-Kì lạ sao?
-Ừm.
Diệp Mộ Khanh vờ hỏi lại, cô bĩu môi gật đầu, hái một cây bông lau bên cạnh mà vuốt ve nó một cách vui vẻ. Đưa mắt nhìn qua cô, Mộ Khanh vu vơ lên tiếng.
-Đi dạo một vòng không?
-Hả?
-Đi không?
-Đi chứ, đúng là không thể ngọt ngào nổi mà, tên khô khan.
Cả hai quyết định đi dạo quanh khu trại mồ côi một vòng, nơi đây mọi thứ đều đơn sơ và giản dị, xung quanh nhiều cây cối khiến không khí trở nên thoáng đãng hơn hẳn. Vị sư cô với khuôn mặt hiền lành, nhân hậu bước ra, trên khuôn mặt ấy luôn thường trực một nụ cười ngọt ngào.
-Thật vui vì hôm nay có hai vị khách quý ghé thăm. Nếu mà cô cậu không chê, chúng tôi xin mạn phép mời hai người ở lại dùng bữa ăn với bọn trẻ.
Diệp Mộ Khanh nhìn qua Lam Tuệ Di, cô không nói lời nào nhưng trên khuôn mặt ấy hiện rõ mong muốn được ở lại. Mộ Khanh nghĩ ngợi một lát cũng gật đầu, ít nhất ngày hôm nay anh không muốn cô phải buồn.
-Được, chúng tôi sẽ vào ngay.
Vị sư cô vui vẻ rời đi, Lam Tuệ Di cũng không giấu nổi sự hạnh phúc trên khuôn mặt. Mộ Khanh im lặng nhìn ra xa, có điều gì đó đang thôi thúc anh tìm hiểu về con người của cô, có phải cô rất khác, rất khác so với suy nghĩ của anh?
Sau bữa ăn, cả hai quay trở về thành phố. Tuy bữa ăn đơn giản, đạm bạc nhưng cả hai thực sự đã rất no, bọn họ đã ăn rất nhiều và cảm thấy những món giản đơn nơi đó thật sự rất ngon.
Căn biệt thự rộng lớn nhưng Lam Tuệ Di lại thấy cô đơn. Vừa về tới nhà, anh đã bỏ cô một mình mà vùi đầu vào công việc. Lam Tuệ Di không muốn làm phiền đến anh nên cũng chỉ dám ngồi ở sofa xem phim và ăn trái cây để giết đi khoảng thời gian nhàm chán.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, với tông màu chủ đạo là trắng đen, tất cả đều thể hiện rõ lên sự cứng nhắc và nề nếp của chủ nhân căn phòng. Diệp Mộ Khanh xoay ghế vài vòng, anh hướng người ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời cao xanh. Anh không suy nghĩ về công việc, anh đang suy nghĩ về Lam Tuệ Di. Anh nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười lúc ban sáng của cô, tất cả đều là sự thuần khiết và trong sáng.
Nhắm hờ mắt lại vì sự mệt mỏi, Mộ Khanh nghĩ bản thân cần nghỉ ngơi. Anh không thể để người khác chia phối suy nghĩ và hành động của anh, với Lam Tuệ Di lại càng không được. Anh là Diệp Mộ Khanh, là người phải có trách nhiệm với hàng nghìn mạng người, anh không thể để giây phút yếu lòng này gây ảnh hưởng đến tập thể anh em ở Pó Bang Liên.
Trong cơn ảo mộng của giấc ngủ, Diệp Mộ Khanh một lần nữa lại thấy nụ cười của cô, trong mơ anh bất giác nở một nụ cười, đây có phải là thứ anh muốn khi ở cạnh cô? Lúc giật mình tỉnh giấc, anh tưởng như mình đánh mất bản thân, đưa tay day day mi tâm, cầm điện thoại gọi vào số của Dương Tuân Phong. Hồi chuông chỉ đổ hai nhịp đã có người nghe máy, giọng Tuân Phong khàn khàn vang lên mang ý trách móc.
"Thật cái tình, cậu sao lại gọi giờ này? Tôi đây còn nghìn nghìn tỷ tỷ công việc để làm đấy!"
-Tuân Phong, tôi muốn điều tra về quá khứ của Lam Tuệ Di!
"Sao cơ? Quá khứ của Lam Tuệ Di? Chẳng phải chỉ cần nhìn vào hiện tại và tương lai là được rồi sao? Chính cậu nói con người cậu không quan trọng quá khứ cơ mà?"
-Bây giờ cậu có giúp tôi điều tra hay không?
"Được, được, tôi sẽ điều tra ngay. Ngày mai sẽ có kết quả cho cậu."
-Ừa.
Nói rồi anh tắt máy mà không cần suy nghĩ, làm bạn của anh chắc Dương Tuân Phong cũng không ít lần chán nản và mệt mỏi. Tiếc là bọn họ đã quá thân nhau, thề thốt không chung máu mủ, ruột thịt nhưng nguyện sống chết cùng nhau thì biết phải làm sao?
Diệp Mộ Khanh bước xuống nhà, nhìn Lam Tuệ Di đang ngồi ôm tô trái cây to đùng mà nhíu mày. Xuống tới nơi còn nhận thấy cô đang xem hoạt hình thì anh đúng là không biết nên nói gì hơn. Vừa thấy anh, Tuệ Di đã cười nhẹ quan tâm.
-Anh xong công việc rồi sao?
-Chưa nhưng mà không thể tập trung.
-Anh bị sao vậy? Mệt mỏi trong người à?
-Có chút nhức đầu.
-Vậy ngồi xuống đây đi, em giúp anh.
Lam Tuệ Di kéo anh ngồi xuống ghế, cô đứng dậy bước ra sau lưng anh, từ từ dùng tay mát xa nơi đỉnh đầu. Tay nghề của cô nghiệp dư đến khó chịu nhưng trong lòng của Mộ Khanh lại không muốn dứt ra.
-Ai chỉ cô cách mát xa cho người khác vậy?
-En thấy người ta hay vuốt vuốt như này, nghe nói là thoải mái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!