Editor: Đào Tử
________________________
Thẩm Đường đương nhiên không có lên trời, nhưng cô lên núi.
Ngọn núi nào?
Ngay cả chính cô cũng không biết.
Bởi vì lưu manh dẫn đường đưa đến một nửa thì mang không nổi nữa, bọn họ chỉ biết là kề bên này có trại thổ phỉ, phương hướng đại khái là thời điểm lão đại tiền nhiệm say rượu đắc ý lộ ra, cụ thể đi như thế nào thì không biết. Nếu mọi người đều biết, chẳng phải dễ dàng diệt được phỉ?
Thẩm Đường cũng biết khúc chiết trong đó, không làm khó.
Tên lưu manh kia như được đại xá cảm động đến rơi nước mắt, hắn còn tưởng rằng Thẩm Đường sẽ hiểu lầm hắn cố ý mang sai đường muốn gϊếŧ hắn, cổ lạnh toát, không nghĩ tới phong hồi chuyển lộ nhặt về cái mạng nhỏ.
"Lát nữa là trời tối rồi, hành động rất bất tiện, chúng ta mau chóng tìm ra trại thổ phỉ thôi."
Địch Nhạc đối với cái này không hứng lắm, không nhiệt tình, cậu quan tâm mặt khác hơn —— Thẩm huynh đến tột cùng có tỉnh rượu chưa?
"Tiếu Phương có biện pháp?"
Địch Nhạc bị điểm tên cười cười: "Nếu vẫn là ban ngày, chúng ta dư dả nhân thủ, lục soát núi có thể tìm ra bọn họ. Nhưng trước mắt chỉ có hai người chúng ta, đối với tình huống xung quanh tối mịt, phương pháp này không thể làm. Vì vậy kế hoạch hiện tại chỉ có thể chờ đợi..."
Ôm cây đợi thỏ, dẫn rắn ra khỏi hang.
Thẩm Đường phút chốc nói: "Đáng tiếc..."
"Vì sao Thẩm lang đột nhiên cảm khái như thế?"
"Ta đang hối hận, chôn xác đệ đệ tên nhị gia kia quá sớm. Không nên chôn, hẳn phải khiêng theo, mang đầu hắn nghênh ngang lên núi. Thổ phỉ cẩn thận, khẳng định sẽ phái ra tai mắt theo dõi các nơi, tin tức chẳng phải truyền về trong tai nhị gia?"
Không cần Thẩm Đường tốn công đi tìm, cá lớn tự động tới cửa.
Còn bớt thời gian cô tìm tới cửa.
Địch Nhạc: "..."
Thẩm huynh trông nhã nhặn, ngược lại làm việc tàn nhẫn quả quyết. Để tay lên ngực tự hỏi, đây đích xác là biện pháp tốc chiến tốc thắng, chính là loại kéo cừu hận đến không chết không thôi.
Thẩm Đường bất đắc dĩ nói: "Lên núi dò xét một vòng."
Bọn côn đồ không dám không nghe, đành phải theo lời mà đi.
Đợi đám người đi tới giữa sườn núi, mặt trời đã lặn. May mắn là sắc trời không tệ, sao giăng rợp trời, ánh trăng cũng sáng tỏ, lại có hai người Thẩm Đường ở phía trước dẫn đường, bọn côn đồ không đến mức hoàn toàn tối mò, mở căng mắt vẫn có thể đi đường.
Thẩm Đường buồn bực ngán ngẩm lấy ra mấy cái bánh bột ngô.
"Tiếu Phương, ăn không?"
Địch Nhạc còn chưa ăn bữa chiều, thêm nữa võ giả tiêu hao lớn dễ đói, bụng sớm đã có dấu hiệu tạo phản. Thẩm Đường đưa tới bánh nướng, không khác nào "Đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi". Chỉ là hắn còn tiếc nói: "Có bánh không rượu, đáng tiếc."
Thẩm Đường ngoắc ngoắc tay với cậu ta.
"Lấy túi rượu ra."
Nơi đây tuy không vò rượu, nhưng Địch Nhạc có mang túi rượu.
Hôm nay dường như cậu đặc biệt ăn mặc, mặc dù vẫn là một bộ đồ đen, nhưng vải vóc y phục tinh xảo mềm mại, áo còn có hoa văn chìm tinh tế, ngay cả vải thô thắt lưng bên hông đổi thành một đai lưng da màu đen khảm bạch ngọc giắt một túi nhỏ.
Túi nhỏ chứa đầy thứ vụn vặt, đao nhỏ, đá lửa, hộp gỗ nhỏ chứa cân tiểu ly, túi thơm, túi tiền, ngọc bội, hổ phù võ đảm màu mực... Còn có hai túi rượu, vừa hay lấy ra uống rượu.
Địch Nhạc được cô nhắc nhở, vui mừng nhướng mày.
Không nói hai lời lấy túi rượu xuống.
Thẩm Đường: "Chỉ mình cậu uống, ta không uống?"
Hay hai người dùng chung một cái túi rượu?
Địch Nhạc kinh ngạc nói: "Cậu còn uống rượu?"
"Ta đã nói ta ngàn chén không say rồi."
Địch Nhạc: "..."
Một con ma men tửu lượng chả ra sao lại uống rượu, đến tột cùng là sẽ say lợi hại hơn, hay là không có chút biến hóa nào?
Cậu ta tò mò.
Cuối cùng vẫn giao cái túi rượu thứ hai ra.
Thẩm Đường rót đầy nó ném trả lại, mình thì rót một ngụm rượu Lan Lăng vào miệng, khóe mắt nhìn thấy Địch Nhạc không uống, còn âm thầm cẩn thận nhìn chằm chằm mặt mình, buồn bực nói: "Trên mặt ta có cái gì?"
Địch Nhạc lắc đầu, cảm thấy thật hiếm lạ. Tư thế uống say thả cửa vừa rồi của Thẩm huynh, nói "Ngàn chén không say" thật có mấy phần đáng tin —— Điều kiện tiên quyết là mình không biết người này vốn là con ma men.
Mấy tên lưu manh nghe được tiếng nhai nhè nhẹ, bọn hắn vốn đã đói càng mềm nhũn đến không dời nổi bước chân, bụng khua chiêng gõ trống, đành cố gắng nuốt nước bọt muốn làm dịu đói khát. Đúng lúc này, có một mảnh bóng râm từ trên trời giáng xuống.
Tên côn đồ kia vô thức đưa tay đón.
Mềm mại, tròn trịa, mang theo một chút hương thơm.
Là một cái bánh bột ngô!
Chỉ chốc lát sau lại có bánh bột ngô từ trên trời giáng xuống, tinh chuẩn rơi vào tay những người khác. Sát thần ở phía trước cười lạnh: "Ăn đi, đừng chết đói. Các ngươi chết đói, ai làm việc cho ta?"
Bọn côn đồ không kịp suy tư Thẩm Đường từ đâu có nhiều bánh như vậy, cũng không đoái hoài tới miệng khô, ăn sạch sẽ cái bánh. Có lẽ là do tâm lý, ngày thường ăn hai ba bát mới no bụng, lần này một cái bánh đã có cảm giác chắc bụng.
Có tên côn đồ xoa xoa bụng.
Thật tốt, có chết cũng không thành quỷ chết đói.
Địch Nhạc uống rượu thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ phát hiện nơi xa có từng điểm từng điểm ánh lửa. Tinh thần cậu ta dao động, vỗ vỗ bả vai Thẩm Đường, nhắc nhở: "Thẩm huynh, Thẩm huynh, cậu nhìn nơi đó có lửa, có người!"
Chẳng lẽ là thổ phỉ?
Biểu lộ Thẩm Đường nghiêm một chút: "Đuổi theo, những người khác đuổi theo!"
Tay trái Địch Nhạc thủ thế cầm nắm trên không trung, một cây cung toàn thân đen nhánh xuất hiện, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Bên bọn họ động tĩnh không nhỏ, người bên kia hiển nhiên cũng phát hiện tung tích của bọn họ, xa xa quát to: "Dừng lại!"
Thẩm Đường đưa tay ra hiệu đám người dừng lại.
Quát: "Các người là ai?"
Nói rồi, trường kiếm trong tay, Địch Nhạc bên cạnh mặt lạnh, bốn ngón tay bắt dây cung, bốn mũi tên màu mực như ẩn như hiện, rất có thể bên kia đáp lại không đúng, hắn liền bắn tên gϊếŧ người.
Sau một lát , bên kia có người cũng hô to: "Bọn ta là hộ vệ Lâm gia Lăng Châu, hộ tống gia quyến xuôi nam nương nhờ họ hàng."
Thẩm Đường và Địch Nhạc liếc mắt nhìn nhau.
Không phải thổ phỉ? ? ?
Sau khi thất vọng, bầu không khí cũng không kéo căng như trước, Địch Nhạc thu hồi mũi tên, trường cung đặt sau lưng. Thẩm Đường thì giắt trường kiếm lên túi Mô-tơ cõng, ôm quyền: "Huynh đệ ta là nhân sĩ bản địa Hiếu thành, buổi chiều mang gia phó đi săn, vô ý lạc đường trong núi..."
Ánh mắt Địch Nhạc một lời khó nói hết.
Lý do này, người ta thực sẽ tin sao?
Hai bên báo lai lịch lẫn nhau, người đàn ông trung niên tự xưng hộ vệ Lâm gia Lăng Châu tiến lên thương lượng, thấy hai người Thẩm Đường tuổi nhỏ, mặc sạch sẽ tươm tất, Địch Nhạc càng nổi bật hơn cả, đai lưng có giá trị không nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống thổ phỉ, có vẻ nhẹ nhàng thở ra.
"Hai vị tiểu huynh đệ chớ trách, tại hạ nghe nói thời buổi này thổ phỉ hoành hành, trước đó không lâu từng ác chiến với một nhóm thổ phỉ, mặc dù may mắn thoát thân nhưng chết không ít huynh đệ, lúc này mới buộc thận trọng đề phòng."
Người đàn ông trung niên áy náy.
Thẩm Đường ngầm quan sát —— Trên mặt người đàn ông có vết máu chưa khô, cánh tay bó băng gạc bị máu tươi thẩm thấu, hộ vệ đứng ngồi sau lưng cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, phần lớn người bị thương, quả thực giống như trải qua một trận ác chiến.
Cô hiểu cho sự cảnh giác của người đàn ông trung niên.
Lịch sự nói dối: "Ta và a huynh lạc đường trong núi, đá lửa lương khô vô ý làm mất, đang lo tối nay làm thế nào vượt qua, mong tráng sĩ thương xót, có thể cho mượn một ít đá lửa lương nước? Đợi ngày mai xuống núi, gia đinh phủ thượng tìm tới, tất có hậu tạ."
Trên mặt Địch Nhạc cười hì hì gật đầu hợp tình hình.
Nội tâm lại là chấn kinh (ΩДΩ)
A huynh, đây là tư duy mạch não con ma men nên có sao?