Editor: Đào Tử
____________________________
Trở về phòng, quả nhiên phát hiện vết tích bị lục soát.
Chỉ thiếu một trang giấy luyện thư pháp.
Kỳ Thiện không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi tràn ra một tiếng cười nhạo khinh thường lại khinh miệt, đáy mắt cất băng lạnh, hiện đầy sát ý.
Chớp mắt lại khôi phục mặt không biểu tình.
Meo ~~~
Vuốt nhỏ của Tố Thương lay vạt áo anh ta.
Cúi đầu xuống, liền chạm phải cặp mắt xanh nhạt ngập nước kia. Chủ nhân đang mềm mại kêu, tựa như đang hỏi cả ngày nay Kỳ Thiện chạy đi đâu. Kỳ Thiện xoay người ôm nó, cười dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Tố Thương.
"Tố Thương à, có nhớ ta hay không?"
Mèo con nghe không hiểu tiếng người, chỉ dùng vuốt mèo bắt tay áo anh ta.
Kỳ Thiện không nhịn được cười lên: "Được được được, đúng là mũi của con thính, thật sự là giấu chỗ nào cũng có thể ngửi được. Ăn đi ăn đi, tạm thời đừng quấy rầy ta, đến mai ta liền dẫn con đi nơi ở mới."
Nói rồi lấy cá con mua khi đi ngang qua chợ từ trong tay áo ra.
Kỳ Thiện trước tiên xúc phân cho Tố Thương, rồi thu xếp bọc hành lý.
Vừa gói bọc hành lý xong, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng, bà lão vội vàng nói: "Kỳ lang quân, không xong rồi —— "
"Sao lại không xong?"
Bà lão gấp đến độ trán đổ mồ hôi.
Kéo cổ tay Kỳ Thiện muốn đưa anh ta đi cửa sau.
"Một nhóm người tới ở ngoài phòng, chỉ tên điểm họ muốn mời lang quân."
Kỳ Thiện rút tay lại, một lần không thành lại thử một lần, vẫn chưa được, chỉ đành phải nói: "Chớ có tự loạn trận cước, người cứ bình tĩnh. Nói với người ngoài phòng, đợi ta đổi y phục."
Bà lão gấp muốn dậm chân, nhưng cũng rõ kẻ đến bất thiện, cửa sau hơn phân nửa cũng có người chặn lại. Đành phải nghe Kỳ Thiện phân phó, người tới biểu thị không sao: "Kỳ tiên sinh bao lâu ra cũng được."
Nếu không ra, cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Người hắn mang tới đều là võ giả võ đảm thuần một màu, thấp nhất cũng là Mạt lưu công sĩ, tối cao là Ngũ đẳng đại phu, quận phủ lương cao nuôi khách khanh. Căn dân trạch này đã bị vây quanh lớp lớp, cam đoan ngay cả một con muỗi cũng bay không ra, càng đừng nói đến một người sống sờ sờ!
Qua hẹn một khắc, Kỳ Thiện khôi phục bề ngoài đám người quen thuộc, đặc biệt mặc nho sam màu trắng xám, đầu đội mũ ngọc, hông đeo chữ ký văn tâm màu xanh đậm. Anh ta vừa xuất hiện, mấy chục hơi thở khóa chặt anh ta, Tố Thương trong lòng theo đó phát ra tiếng kêu thê lương.
Cảm nhận được Tố Thương trong tay bất an xù lông, Kỳ Thiện thu hồi nụ cười, ánh mắt đầy ánh sao đột nhiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Làm phiền chư vị thu lại khí thế, chớ làm sợ Tố Thương nhà ta."
"Ngài chính là Kỳ Thiện, Kỳ Nguyên Lương tiên sinh?"
"Vâng, ngươi là nhà ai? Nào có mời người mà không đưa bái thiếp, đây chính là lễ nghi quy củ quý phủ dạy?"
"Tiểu nhân là quản gia hầu hạ quận phủ, phụng lệnh gia chủ phủ thượng, mời tiên sinh qua phủ một chuyến." Người này ngoài miệng hạ thấp tư thái, nhưng tư thế vênh váo hung hăng và khinh thường giữa hai đầu lông mày, hiển nhiên không phải ý này, "Phiền tiên sinh dời bước."
Kỳ Thiện cười nhạo: "Được, mời dẫn đường."
Quản gia kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Kỳ Thiện dễ nói chuyện như vậy.
Nhìn thái độ của quận thủ, "Kỳ Thiện" hắn muốn mời hẳn không phải loại lương thiện. Phụng dưỡng quận thủ nhiều năm, chưa bao giờ thấy quận thủ kiêng kỵ người nào đó như thế, hận không thể xù gai toàn thân thẳng lên.
Không bao lâu, cỗ kiệu dừng trước cửa quận phủ.
Thị nữ dẫn đường xuyên qua hành lang cửu khúc, rốt cuộc đi vào mục đích chuyến đi này. Xa xa liền nhìn thấy ánh nến tươi sáng trong sảnh, sáo trúc êm tai theo gió gió bay vào tai Kỳ Thiện, khóe môi cười khẽ xen vài phần mỉa mai.
Quản gia đi mau mấy bước, trước Kỳ Thiện tiến vào trong sảnh truyền tin.
Sáo trúc dừng lại, ca múa lui đi.
Kỳ Thiện bước vào chính sảnh, vòng qua bình phong, đem vẻ mặt mọi người trong sảnh thu vào đáy mắt. Ngồi ở vị trí đầu chính là quận thủ quận Tứ Bảo, kẻ thù lâu năm của Kỳ Thiện. Sáu chỗ đãi khách, năm chỗ là gương mặt lạ lẫm. Xem cách ăn mặc và tuổi tác, năm người quá nửa là thế gia bản địa thành Hiếu, danh sĩ nổi tiếng, người quen duy nhất chính là đường huynh Địch Nhạc —— Địch Hoan.
Đối phương cũng kinh ngạc nhìn qua anh ta.
Kỳ Thiện khẽ gật đầu với anh ta, xem như bắt chuyện.
Địch Hoan còn mỉm cười đáp lại.
"Thảo dân Kỳ Thiện, Kỳ Nguyên Lương, bái kiến quận thủ."
Kỳ Thiện chuyển ánh mắt về quận thủ quận Tứ Bảo.
Trong sảnh vang lên tiếng nghị luận nhỏ.
Đám người không hiểu, quý khách quận thủ trịnh trọng mời lại là một văn sĩ xa lạ bình dân, nhìn cũng không có gì đặc thù.
Ánh mắt quận thủ đảo qua chữ ký văn tâm bên hông Kỳ Thiện, chữ ký màu xanh đậm dưới áo trắng phụ trợ đặc biệt nổi bật. Ánh mắt trì trệ, lại đảo quanh trên mặt Kỳ Thiện, nhìn không ra mảy may vết tích quen thuộc, chần chờ: "Ngươi tên Kỳ Thiện, chữ Nguyên Lương?"
Kỳ Thiện cung kính cúi đầu: "Đúng vậy."
"Tiên sinh có thể tới gần?"
Kỳ Thiện lại tiến lên mười mấy bước, khi cách quận thủ chỉ xa mấy bước, thoải mái ngẩng đầu, Tố Thương cũng tò mò thò đầu ra, nhìn một chút lại rụt về.
Quận thủ nhìn thấy Tố Thương mắt rụt lại.
"Đây là mèo ngươi nuôi?"
Kỳ Thiện cười nói: "Đúng vậy."
Có lẽ là nghe được giọng nói quen thuộc, Tố Thương cũng meo đáp lại một tiếng, trong bữa tiệc một mảnh yên tĩnh, giống như bị ấn nút tạm ngừng.
Bọn họ không nghĩ tới sẽ có người mang mèo đến tiệc rượu của quận thủ.
Quận thủ lại liên tiếp hỏi mấy vấn đề, như người nơi nào, bao nhiêu tuổi, nhân khẩu trong nhà. Những người khác càng nghe càng mơ hồ, không rõ quận thủ tính làm gì, không nhịn được oán thầm —— Đề ra mấy câu hỏi như vậy, quận thủ chuẩn bị làm mai cho Kỳ Thiện à?
Lúc này, một con mèo màu cam không biết từ đâu xông tới, lao thẳng tới Kỳ Thiện, dọa đám người kinh hoảng.
"Cái này..."
"Mèo từ đâu tới?"
Thị nữ cũng bị hù dọa, suýt nữa đổ nhào mâm đựng trái cây đang bê.
Kỳ Thiện nói: "Không sao."
Anh ta lấy hai con cá con từ trong tay áo ra.
"Có lẽ là bị mùi trong tay áo thảo dân hấp dẫn."
Quận thủ nhìn tận mắt thấy tay Kỳ Thiện tiếp xúc với lông mèo cam, Kỳ Thiện không có phản ứng nào, hắn mới thu liễm dị sắc, quát lớn thị nữ không coi chừng mèo con cẩn thận, kinh hãi quý khách, để người ta dẫn con mèo to màu cam kia đi, mời Kỳ Thiện ngồi vào vị trí.
"Không biết quận thủ mời thảo dân tới có việc chi?"
"Ngưỡng mộ tài vẽ của tiên sinh từ lâu."
Kỳ Thiện cười sâu xa.
"Tài vẽ của thảo dân?"
Anh ta buông bút nhiều năm, bức họa gần nhất là giúp Thẩm tiểu lang quân thay vẽ bí hí đồ, ngưỡng mộ bức họa ấy?
"Ngẫu nhiên nhìn thấy, yêu thích không thôi. Nghe nói tiên sinh ghé qua thành Hiếu, lúc này mới mạo phạm đến nhà, muốn cầu một bức, chỉ là thuộc hạ hiểu sai ý. Nếu có chỗ không chu đáo, còn xin tiên sinh thứ lỗi."
Kỳ Thiện đứng dậy, tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.
Hai người lại một phen khách khí hàn huyên.
Nghe Kỳ Thiện nói anh ta chuẩn bị hai ngày nữa rời thành Hiếu, quận thủ thừa cơ đưa ra yêu cầu, hy vọng Kỳ Thiện có thể vẽ một bức tranh, thỏa tâm nguyện của hắn. Nếu anh ta nguyện ý, mâm vàng đưa lên, Kỳ Thiện lúc đầu khách khí, cho đến khi nhìn thấy một mâm vàng ròng thị nữ bưng lên.
Ánh mắt anh ta sáng lên, đổi giọng đáp ứng.
Tân khách khác thấy thế, khinh thường bĩu môi.
Loại nhìn tiền sáng mắt như thế, họa kỹ cho dù tốt cũng tràn ngập mùi tiền rẻ rúng, khó có linh khí, thật không biết quận thủ mưu đồ gì.
Quận thủ mưu đồ gì?
Hắn cũng không biết mình mưu đồ gì.
Người hắn quen biết kia, họ Kỳ, tên Thiện, chữ Nguyên Lương, chữ ký văn tâm là màu bạch trà, tướng mạo anh tuấn khôi ngô, dáng người thanh thoát không ràng buộc, tính cách thận trọng kiêu kỳ, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, khó dung thứ nhất chính là có người lấy tiền tài chà đạp họa tác của y.
Quan trọng nhất chính là ——
Trời sinh sợ mèo, mèo tới gần toàn thân sẽ lập tức nổi mẩn đỏ.
Nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ khó thở tắt thở.
Đây là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, không có thuốc chữa.