Editor: Yang3S
______
Khuôn mặt Tạ Đạo Niên dính đầy nước bọt bởi kiểu hôn cún con của cô, anh lau mặt, mở bộ bài trên tay ra cho cô nhìn, Lục Yên vừa nhìn vào, cả khuôn mặt đều sụp đổ.
JQK, anh cầm những lá bài lớn nhất.
"Đến đây, anh có số điểm lớn như vậy, em còn có thể cởi cái gì?"
Cô biết lần này không thể trốn được, lập tức ôm lấy anh nịnh hót, "Em thua, chúng ta chơi lại đi."
Cô thực sự không muốn thua dưới tay anh a.
Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô, Lục Yên chớp mắt mấy cái, quay mặt qua chỗ khác.
Cái tay của anh đang để dưới mông của cô từ từ di chuyển về phía huyệt non, chậm rãi vuốt ve, Lục Yên kẹp chặt bắp đùi lại, "Trường Canh. Anh làm gì thế?"
Anh cắn vành tai của cô, "Em thử đoán xem?"
Bên ngoài, mưa vẫn đang tiếp tục rơi tí tách, thân trên của Lục Yên trần như nhộng, anh ôm cô đặt xuống bàn, bàn tay thô to cởi cái quần lót của cô xuống.
Lục Yên cắn môi, vùi mặt vào cổ anh.
"Lá gan của em lớn lắm cơ mà?"
Lục Yên rầu rĩ nói, "Thà chết chứ quyết không thể bị làm nhục."
Tạ Đạo Niên hôn một cái vào miệng cô, bàn tay không ngừng xoa nắn cái mông căng tròn của cô, "Anh thích làm nhục em."
Cởi quần lót ra, ở dưới đũng quần có dính một ít nước, Tạ Đạo Niên đưa cho cô nhìn, Lục Yên ngửi thấy một mùi động tình.
"Đang ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán*."
(*Đang ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán: Ý nói biểu hiện bên ngoài và trong lòng không giống nhau, ngoài mặt thì không thích, nhưng trong lòng lại thích và ngược lại.)
Cô đánh anh một cái, Tạ Đạo Niên cầm tay cô theo đưa vào trong quần của mình, vuốt ve lên cây gậy th*t cứng rắn đến mức muốn nổ tung.
Lục Yên nói khẽ, "Nóng quá."
"Lấy nó ra đi."
Lục Yên kéo quần lót của anh xuống một chút, cây gậy th*t lập tức được thả ra ngoài, nhảy lên mấy cái.
Cô bước xuống bàn, từ từ xoa nắn gậy th*t của anh.
JQK cũng bị anh lấy được, cô không còn cái gì để cởi nữa.
Lục Yên từ từ quỳ hai đầu gối xuống, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, chậm rãi ngậm vào miệng.
Huyệt non đói khát nên cứ ma sát, khu vườn cỏ màu đen ướt đẫm, Lục Yên vuốt ve hai túi ngọc của anh, cái đầu liên tục di chuyển, đầu lưỡi liếm dọc theo cây gậy, sau đó ngậm toàn bộ vào, híp mắt lại, liếm lên lỗ nhỏ, sau đó liên tục liếm mút hai túi ngọc.
Tạ Đạo Niên vuốt mái tóc của cô.
"Ừm... ngày càng giỏi."
Cô liên tục liếm mút, cô còn muốn làm loạn, bàn tay vuốt ve cái mông của anh, rồi đánh xuống.
Đăng Đồ Tử*, làm càn!
(*Đăng Đồ Tử = yêu râu xanh, là tên một nhân vật có tính cách dâm dục, phóng đãng trong, nên được dùng để chỉ yêu râu xanh, người dâm dục, phóng đãng.)
Mưa ở bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời đang ló mình ra khỏi những đám mây, ánh nắng chiếu lên gậy th*t của anh, khi Lục Yên bỏ ra, phía trên vẫn còn dính một ít nước bọt.
Mỗi lần ngậm vào, đều cảm thấy khó thở.
Giống như giọt sương, rơi xuống da bạn, có chút ngứa, bạn muốn bắt nó, nó liền chạy trốn.
Bộ ngực của cô ưỡn về phía trước, rất tròn rất đẫy đà, liên tục đung đưa theo động tác của chủ nhân.
Quá mức dâm đãng!
______Được rồi, anh muốn ngăn chặn cái người phụ nữ dâm đãng này lại bằng việc ép khô cô.
Tạ Đạo Niên kéo cô lên, "Đứng lên, bám chắc vào."
Lục Yên bám một tay vào cái tủ bát, Tạ Đạo Niên nhấc một chân cô lên, men theo cửa vào đâm vào.
"A.... vào rồi."
Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của cô, "Ừm, đi vào huyệt non của người phụ nữ dâm đãng."
"Đâm em đi, nhanh."
Cô vừa dứt lời, anh đã nắm chặt chân cô bắt đầu vận động, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Yên bị anh đâm mạnh phải bám thật chặt vào tủ bát, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, nơi nào bị anh đâm vào đều nóng lên, dường như nóng đến chín luôn.
Anh nắm lấy bộ ngực của cô, bắt đầu vân vê hai nụ hồng, miệng quát, "Này thì chạy, chơi xấu này."
Cảm nhận được sự tê dại khiến cô càng thêm hưng phấn, tay của Lục Yên đè lại hạt châu phía dưới, liên tục ma sát, dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, ngay cả Tạ Đạo Niên cũng cảm nhận được.
"Dâm đãng, lại muốn ăn đòn đúng không?"
Lục Yên hôn anh, "Trường Canh, đánh em, mau đánh em."
Tạ Đạo Niên vừa ra sức ra ra vào vào vừa đánh xuống cái mông của cô, mỗi một cái đánh rơi xuống, Lục Yên lại rên rỉ một câu, muốn có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng.
Anh xoa nắn bộ ngực của cô, phía dưới vẫn liên tục làm điều xấu, thịt đỏ của Lục Yên bị kéo ra ngoài rồi lại bị đẩy vào, rõ ràng đã căng đến cực hạn rồi mà vẫn cố gắng phun ra nuốt vào.
"Em thích thô lỗ?"
Cô quay đầu lại hôn lên môi anh, "Ưm, thích anh thô lỗ."
Anh thuận theo cô nói, "Dâm đãng, đúng là quá mức dâm đãng."
"Em là người phụ nữ dâm đãng của anh, em thích anh làm em." Lục Yên kẹp chẹp cái mông lại, đầu dựa lên ngực anh, Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn cô.
Anh nắm lấy bộ ngực của cô, vừa bóp vừa kẹp, vô cùng thô lỗ.
"So về vận may, thì em không bằng anh."
"Em không muốn thua anh." Cô cắn vào môi của anh, muốn trừng phạt anh một chút.
"Nhưng cuối cùng em vẫn thua." Tiếng nói vừa dứt, anh ôm chặt cô lại, ra sức đâm vào rồi lại rút ra, hai cánh tay vững vàng nắm chặt bắp đùi của cô, hai cánh hoa và hạt châu đều đỏ bừng lên, nước chảy ra ngày càng nhiều, gậy th*t ra sức đâm vào, vẫn chưa rút ra hoàn toàn đã bị huyệt non kéo vào.
Tham lam, làm nũng.
Tốc độ ra vào của anh nhanh hơn, mồ hôi ở lưng chảy ra ngày càng nhiều, tay của Lục Yên bám lên cánh tay anh, nói không suy nghĩ, "Trường Canh, nhanh, bắn vào đi."
Anh ép cô lên tường, liên tục ra ra vào vào.
Con cá nhỏ lật mình trong dòng suối, lộ ra cái bụng màu trắng, sau đó lại ngoi mình xuống dòng suối.
Bọt nước văng khắp nơi!
Tạ Đạo Niên liên tục đâm mạnh, cuối cùng bắn vào trong cơ thể của cô.
"A......" Lục Yên lưu lại một dấu vết trên lưng của anh.
Ba con bài JQK lẻ loi nằm trên sàn nhà, chứng kiến cuộc làm tình của đôi tình nhân nhỏ.
Tạ Đạo Niên nằm lên ngực cô, thở hồng hộc, "Dâm đãng, kẹp chặt như vậy."
Cô cắn vành tai của anh, huyệt non càng ác ý kẹp chặt gậy th*t của anh lại.
"Ép khô anh."
Anh nở nụ cười, đứng lên khỏi ngực cô, ánh mắt sáng rực, cằm chảy mồi hôi như mưa rơi.
Rất gợi cảm!
Ôm cô lại, hai người trần truồng đi về phòng, Lục Yên vùi mặt vào ngực anh, ngẩng đầu lên nhìn sân sau không có ai, cành cây đung đưa, còn có mấy con chim đang đậu trên đó, có một cảm giác thẹn thùng vì ban ngày ban mặt mà lại tuyên dâm.
Tinh dịch trong huyệt non chậm rãi chảy ra ngoài, rơi xuống mặt đất, rơi vãi cả đoạn đường.
Bọn họ không nhìn thấy.
Mái hiên vẫn đọng lại những hạt mưa ban nãy, thời gian ở đây vô cùng vui vẻ, trở lại thành phố Ngô, sau một thời gian nữa, anh phải đi vào xã hội, mà cô cũng phải đi học.