‘Chúng con có sao đảu? vẫn rất tòt mà ỏng.” Lảm Huyên gượng cười, biếu cảm bây giờ có chút không được tự nhiên.
‘Con đó, đừng có mà lừa ông. Chuyện tình cám có thế tốt lên dẳn dán, con nhớ cô gâng vun đắp tình cám một chút.”
■Vâng.” Lâm Huyền nhẹ nhàng gật đầu cho ông vui. Tinh cảm ấy à, đâu thế nào miến cưỡng được. Nếu như Lục Ngạn không yêu cô thì cho dù có bên nhau nãm năm, mười năm cũng đều vô dụng.
Lục Linh Đường vỗ nhẹ vai cô sau đó ra ngoài kia cùng mấy người bạn già trò chuyện.
Lâm Huyền nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Biệt thự Lục gia nằm dưới chân núi, đường đi đến đây cũng vô phan khó khăn. Thật không hiếu tại sao trước kia ông nội Lục lại chọn nơi đây đế an hưởng tuối già.
Một lúc sau, trời bầt đầu mưa tí tách. Lúc đầu còn nhỏ, sau ngày ngày càng lớn, thậm chí còn có cả sấm sét. Trời khuya, khách khứa đã về cả, bây giờ cũng chỉ có mấy người quen trong nhà với nhau.
Ông nội tỏ ý muốn Lục Ngạn và Lâm Huyẽn đêm nay ở lại đây nhưng lại bị Lục Ngạn khước từ. Hai người che ô đi ra ngoài bãi đồ xe, phát hiện có một cô gái cả người ướt đảm chạy tới.
Là Tống Thanh Ca!
‘Thanh Ca? Sao cậu còn chưa về?” Lục Ngạn đưa ô của mình cho Tống Thanh Ca, còn bản thân cấn thận nép vào bên người Lâm Huyền.
“Tôi bj mất chìa khóa xe rồi.” Tống Thanh Ca mếu máo đáp lời.
Lục Ngạn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa Tống Thanh Ca v‘ẽ trước. Suốt cuộc trò chuyện Lâm Huyền đều không nói gì. Cô yên lặng nhìn chiếc xe dần dần rời xa tầm mât, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên chua xót khó diễn
tá. 3
‘Anh cuối cùng vẳn đế em ở lại đây một mình, anh cuối cùng cũng chọn cô ấy.”
Lục Ngạn trước khi đi có dặn dò cô vào trong nhà trú mưa trước. Nhưng tính tình Lâm Huyên quật cường, cô vứt ô xuống đất, cả người ướt nhẹp đi bộ dọc theo lề đường.
Đường đến nhà cũ Lục gia ngày thường đã khỏ đi, bây giờ trời mưa lại càng trơn trượt. Xung quanh đường, những tảng đá lớn nhỏ xếp thành từng hàng.
Lâm Huyên đi thật lâu, thật lâu nhưng trời vần mưa to không có dâu hiệu dừng lại. Lục Ngạn cũng chưa đến đây. cỏ đi còn chưa được xa, cũng không biết khi nào mới vê được đến thành phố.
Nước mưa hòa quyện cùng nước mẳt, khung cảnh phía trước bỗng nhiên bị lu mở đi. Nước mưa tạt vào mặt quá dữ dội, Lâm Huyên có vẻ loạng choạng, chân cô vấp vào một hòn đá, cả người ngay lập tức ngã xuống.
Đâu cô đập vào một tảng đá lớn, máu tươi chảy ra, đôi mât khép hờ mệt mỏi, miệng không ngừng thở dốc.
‘Minh… sảp chết rồi sao?”
Nói xong, chút ý thức cuõi cùng còn sót lại của Lâm Huyền cũng biến mất. Trước khi lịm vào giấc ngủ sâu, cô chi nhìn thây một chiếc xe dừng trước mặt mình.
Lục Ngạn sau khi đưa Tống Thanh Ca vê nhà liẽn ngay lập Tức quay lại đón Lâm Huyên. Khổ nồi trời mưa to, trẽn đường lại gặp ba bốn cái đèn đỏ.
‘ỏng nội, Lâm Huyên đâu rồi?”
“Tiếu Huyên không phái vẽ cùng con rồi sao?”
Trong lòng Lục Ngạn bỗng thấp thóm không yên. Anh nạm chặt tay, bất chấp trời mưa chạy ra ngoài sân tìm Lảm Huyên.
‘Cái thâng bé này, rốt cuộc đã xáy ra chuyện gì hả?” ông nội luống cuống tay chân, trong lòng cũng thầm lo lâng.
Tiếu Ngạn, có gì từ từ nói. Con mau vào đây, bẽn ngoài mưa to lám.”