[…]
Ngày Châu Thành Oánh bị xét xử, Lâm Huyền và Lục Ngạn đã đến thăm mộ phần của cha mẹ cồ. Ánh nắng chiều in lên thảm cỏ xanh mướt, những đám mây nhè nhẹ trôi, từng làn gió mát mẻ thình thoảng lại thổi qua. Không gian thật yên bình làm sao.
Lâm Huyền ngước đầu lên nhìn bầu trời, bất giác như thấy cha mẹ đang mím cười với mình, giống hệt như lúc trước yêu chiều gọi cô đến bên.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Lâm Huyền cười thật tươi nhìn lên trên, giống như đang nhìn cha mẹ của mình.
Cô đi đến bên mộ thủ thì nói vài câu, toàn bộ quá trình đều được Lục Ngạn thu vào tầm mắt. Anh yên tĩnh đứng đó, cho đến khi mặt trời đã sáp lặn, hai người mới bát đầu rời khỏi.
Lâm Huyền nắm lấy bàn tay ấm áp của Lục Ngạn, sự an tâm
tràn ngập khằp mọi ngóc ngách trong tim. Những biến cố đó xảy ra giống như một giấc mộng. Nhưng thật may mán, cô vẫn luôn có anh ở bẻn.
“Lúc sáng Châu Phiến Ly có gọi cho em, cô ấy sẳp đi Mỹ rồi, chỉ là hình như vẫn còn rất ghét em…” Lâm Huyền thủ thỉ.
“Đừng đế ý đến cô ta.”
Lục Ngạn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô. Khoảnh khác đó, ánh tà dương chiếu rọi hình bóng hai người. Lâm Huyền chớp chớp mắt, bàn tay bất giác vòng ra sau ôm lấy anh.
Lục Ngạn xoa xoa làn tóc mượt mà của Lâm Huyền, ánh mát nhìn lên đỉnh đầu của cô tràn ngập sự dịu dàng.
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Hai người nám tay nhau sóng vai đi trên đường. Đường dây định mệnh từ khi nối vốn đã chắng thế cắt đứt, cho dù có trải qua chuyện gì đi chăng nữa thì hai người rồi cũng sẽ trở về bên nhau.
Bọn họ đã cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn nhất cuộc đời, thử hỏi nếu như trong lòng không tồn tại tình yêu dành cho đối phương, thì mấy ai có thể kiên trì được đến cuối cùng?
[Hoàn Chính Văn 131.3.20221]