“Chúng ta là vợ chồng, cũng không thế mỗi người ở một nơi được. Lát nữa anh sẽ gọi người đến nhà em thu dọn đồ đạc.” Lục Ngạn quay người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.
Ngẫm cũng thấy lời của Lục Ngạn cũng chẳng có chổ nào sai, Lâm Huyền bèn im lặng theo sau anh.
Vào trong nhà, Lâm Huyền lại một lần nữa choáng ngợp. Cô nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thâm trấn định bản thân.
Trước kia cô cũng đã không ít lần đến những căn biệt thự sang trọng nhưng xa hoa đến mức này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Mất tích suốt hai năm trời, thật không ngờ Lục Ngạn lại ngày càng trở nên giàu có.
Bên trong còn có cả người giúp việc, là một bà lão tầm năm mươi tuổi. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, bà bèn từ trong bếp đi ra.
“Đây là dì Phương, là người làm mà mẹ chọn, sau này em có cần thứ gì thì cứ gọi bà ấy.”
Lâm Huyền gật đầu. Dì Phương này nhìn qua cũng hiền hậu, chắc sẽ không có tâm tư xấu.
Lục Ngạn dần Lâm Huyền lên lầu hai, cũng chỉ cho cô căn phòng mà bọn họ sẽ ở.
Căn phòng này ngăn nắp sạch sẽ, đồ đạc ở bên trong cũng không nhiều, vừa nhìn đã biết là sẳp xếp phong cách của Lục Ngạn.
“Chúng ta ở căn phòng này sao?” Lâm Huyền hỏi.
“Nếu em không thích thì có thế chọn phòng khác, lát anh cho người chuyến đồ sang là được rồi.” Lục Ngạn thoáng nhìn qua mấy căn phòng còn lại trên dọc hành lang, ánh mẳt đăm chiêu suy nghĩ.
“Ý em là không phải như vậy.” Lâm Huyền xua xua tay, ý bảo Lục Ngạn đừng hiếu lầm.
“Vậy ý em là gì?”
“À thì… chúng ta phải ở chung phòng sao?”
Ngầm lại một lát Lục Ngạn mới hiếu được Lâm Huyền có ý gì. Sắc mặt anh trầm xuống trong giây lát, sau đó liền khôi phục lại như bình thường. Chắc là vì cô ở một mình đã quen.
“Em nghĩ sao?” Lục Ngạn cúi đầu nhìn cô gái đang lúng túng trước mặt, khóe môi không tự chủ cong lên.
Lâm Huyền:!!!
Hôm sau, Lâm Huyền chuấn bị đến công ty Vương thị đế thử trang phục do Cao Huy chuẩn bị. Cô thay một bộ đồ dề di chuyến sau đó định đi ra ngoài bắt xe taxi.
Lục Ngạn đang ngồi đọc báo ở phòng khách, tay anh nhâm nhi tách trà nóng. Lảm Huyền ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt. Nhưng trong nháy mắt, sự ngạc nhiên đó đâ vơi đi không ít.
Cô cứ tưởng rằng anh đã đi làm rồi cơ đấy. Cái vị trí giám đốc
này của anh xem ra làm cũng nhàn hạ.
“Em đi đâu đó?” Lục Ngạn đặt tách trà xuống bàn, quay đầu nhìn cô.
“Em đến công ty một chuyến.” Lâm Huyền ra đến trước cửa, chân đã chuấn bị xỏ giày thì bị Lục Ngạn dùng tay giữ lại.
“Không ăn sáng à?” Âm thanh trầm thấp vang lên.
“Không cần đâu, trên đường về em sẽ ghé vào một quán ăn nào đó.”
Lục Ngạn trầm mặc, bàn tay đang giữ cô cũng buông ra. Anh thở dài một hơi, sau đó lại quay trở lại sô pha tiếp tục đọc báo.
Lâm Huyền:Cô chỉ đi đến công ty một chuyến, thế nhưng dáng vẻ như sinh ly tử biệt này của anh là như thế nào vậy?
Lâm Huyền lắc lắc đầu, trong lòng tuy đang tràn ngập khó hiếu nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà chuấn bị rời khỏi.
Đang chuấn bị đóng cửa lại, âm thanh trầm thấp của người đàn ông nào đó lại một lần nữa vang lên.
“Khoan đã!”
“Lại có chuyện gì vậy?” Lâm Huyền quay người lại, lời nói ra cũng có chút mất kiên nhẳn.
“Đế anh đưa em đi.’
Hai từ ‘không cần’ của cô còn chưa kịp thốt ra thì Lục Ngạn đã sải bước lên phòng thay quần áo. Cô cũng bất đắc dĩ không thể nói gì thêm.
Đường từ biệt thự đến Vương thị có chút xa, cộng thêm tốc độ chậm rì rì của Lục Ngạn, cũng không biết đến khi nào bọn họ mới tới nơi được.
“Anh không thể đi nhanh một chút à?”
“Đúng vậy.” Lục Ngạn trả lời một cách thản nhiên.