Thu Lan bị tiếng sét ái tình đánh trúng, vừa gặp đã yêu Phó Cảnh Minh.
Bác sĩ Phó vừa giỏi lại vừa đẹp trai, vóc dáng cao lớn đẹp đẽ khỏi bàn.
Thu Lan thăm nom người nhà trong bệnh viện mười ngày thì ngó vào nhìn bác sĩ Phó hết chín ngày.
Phòng của bác sĩ Phó ngoài hắn ta ra còn có một chỗ của vị bác sĩ khác, nghe bảo là vì vài ngày nữa bác sĩ Phó thăng chức rồi sẽ chuyển qua dãy mới, chỗ này chỉ là tạm thời.
Thu Lan mượn cớ là người nhà của bệnh nhân mà hay chạy đến tìm bác sĩ Phó, nhưng hắn ta bận quá, mỗi lúc Thu Lan muốn tìm hắn đều không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy được vị bác sĩ cùng phòng nọ ngồi tọa trấn.
Thu Lan từ miệng mấy chị y tá xinh đẹp biết được tên vị kia, là Nghiêm Chuẩn.
Nghiêm Chuẩn cũng thuộc dạng bác sĩ vừa đẹp trai lại vừa giỏi như Phó Cảnh Minh, nhưng người Thu Lan đang theo đuổi là Phó Cảnh Minh, nên mấy câu khen ngợi về anh ta cô cứ nghe, xong vừa vào tai phải lại chảy ra tai trái.
Tính tình Thu Lan hào sảng là như thế, nhưng cũng hay ngượng ngùng, mỗi lần cô muốn tặng Phó Cảnh Minh bánh ngọt hay đồ ăn gì đó đều bị mấy vị y tá kia chọc ghẹo.
Để tránh bối rối cho cả hai, cô liền rút kinh nghiệm, thay vì chỉ mua cho bác sĩ Phó liền mua thêm một phần tặng cho bác sĩ cùng phòng hắn ta là Nghiêm Chuẩn.
Trong mắt Thu Lan đó chỉ là một phần quà thừa để che mắt người ngoài, nhưng cô không nghĩ đến, vì mấy thứ này mà khiến Nghiêm Chuẩn hiểu lầm.
Nghiêm Chuẩn sống hơn hai mươi mấy năm, nhận được thư tình cùng hoa hồng của con gái mỏi tay, nhưng chẳng hiểu sao lại bị mấy cái bánh ngọt cùng vài ly nước rẻ tiền của nhóc con kia làm liêu xiêu lòng.
“Hình như cô gái kia rất thích bác sĩ Nghiêm đó, tên là gì nhỉ?”
“Là Thu Lan, người nhà của bệnh nhân phòng 404.”
Bác sĩ Nghiêm nghe được lời bàn tán phía sau lưng mình, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, bên môi còn đang mấp máy tên của người ta đến nghiện.
Thu Lan, Thu Lan à.
Ngày hiểu lầm được phá vỡ cũng là khi Thu Lan tỏ tình bác sĩ Phó nhưng bị người ta từ chối.
Nghiêm Chuẩn nhìn cô cuộn người ngồi bệch bên bồn hoa khóc tiếng sói tru, không nhịn được thương tiếc mà rũ lòng đưa cho cô hai miếng khăn giấy.
Thu Lan ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Nghiêm Chuẩn.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên má, cô nhận lấy khăn giấy, khuôn mặt đáng thương kia nghẹn ngào nói cám ơn anh.
Thu Lan cầm khăn chùi loạn trên mặt, hai mắt cô sưng lên, vừa xì mũi xong nên mũi đỏ ửng, có lẽ khóc quá nhiều nên giọng hơi khàn, lâu lâu lại nấc lên một tiếng.
Bộ dáng có chút khó coi.
Nghiêm Chuẩn nhịn không được vươn tay đến, muốn xoa nhẹ đầu an ủi cô, chẳng biết vì sao nhóc con này mọi ngày vui vẻ như thế nhưng hôm nay lại ũ rũ như cây con sắp héo.
“Bác sĩ Nghiêm, tôi…tôi tỏ tình thất bại rồi.”
Cánh tay đang vươn ra của Nghiêm Chuẩn cứng đờ, sau đó chậm rãi rút lại.
“Bác sĩ Phó không thích tôi, hức…”
Tỏ tình? Phó Cảnh Minh không thích Thu Lan? Chuyện này…rốt cuộc là sao đây?
Cổ họng Nghiêm Chuẩn khô khốc, ánh mắt nhìn thật kĩ khuôn mặt Thu Lan, từ cái nhăn mày đến ánh mắt buồn bã kia, tim trong lồng ngực đập từng nhịp rối loạn.
.Nghiêm Chuẩn cảm giác được mình đang hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng anh thật sự không muốn phá vỡ lớp màng kia để tìm ra sự thật.
Một khi như thế, người tổn thương rất có thể là anh.
Nghiêm Chuẩn lùi bước chân, anh rất muốn quay đầu chạy đi, tránh khỏi tầm mắt Thu Lan càng sớm càng tốt.
Nhưng đáng tiếc, vạt áo của anh bị níu lại.
Thu Lan lắc lắc tay, nhỏ giọng hỏi.
“Anh…”
Nghiêm Chuẩn nín thở.
“Anh còn khăn giấy không, cho tôi xin thêm với.”
Nghiêm Chuẩn nhẹ nhàng thở ra, sự giày vò đến cồn cào nào khiến Nghiêm Chuẩn không có cách nào né tránh được.
Anh mím môi, bỗng dưng hỏi lại Thu Lan.
“Người cô thích là Phó Cảnh Minh?”
Hỏi xong rồi, đè nén trong lòng được giải thoát ra hết, Nghiêm Chuẩn giương mắt nhìn chờ đợi câu trả lời của Thu Lan.
Dù anh biết, đáp án này sẽ khiến anh vô cùng khổ sở.
“Ph…phải.”
Thu Lan lại cúi đầu chấm nước mắt, rầu rĩ đáp lại.
Trong lòng Nghiêm Chuẩn đã sáng tỏ từ lâu, nhưng anh vẫn cố chấp muốn giữ lấy một tia hy vọng cho mình, ít ra, ít ra Thu Lan còn…
“Vậy mấy món cô tặng tôi là để?”
“Tôi…tôi mua dư một phần nên tiện tay tặng cho anh thôi, anh…đừng nói là anh hiểu lầm nha?”
Nghiêm Chuẩn thở hắt ra, trong lòng tự cười bản thân mình đã quá ảo tưởng.
Nhưng sâu bên trong, có một loại chua xót không lời đang lan tràn.
Thứ tình cảm lạ lẫm vừa mới nhen nhóm kia lại vì từng câu từng chữ của Thu Lan mà dần nguội lạnh.
Đồ dư, tiện tay tặng…
Không có ý gì khác, nhóc con đó không thích mình, là anh tự đa tình thôi.
“Không hiểu lầm, cám ơn cô vì mấy món kia.”
Nghiêm Chuẩn kéo vạt áo của mình thoát khỏi tay Thu Lan, cô liền bị mất điểm tựa, chới với ngã xuống, Nghiêm Chuẩn muốn đưa tay đỡ lấy cô, nhưng lòng tự cao cùng nỗi xấu hổ kia đã lấn áp tất cả.
Anh gấp rút chạy đi, bỏ Thu Lan ngơ ngác ở đó, bóng lưng vững chãi kia lại có lúc hơi cong xuống, lộ ra bộ dáng suy sụp khó tin.
Ngày hôm sau, người nhà Thu Lan cũng đã khỏe, có thể xuất viện.
Thu Lan đứng ở trước phòng Phó Cảnh Minh, xoắn xuýt một lúc liền lẻn vào tặng cho hắn một hộp bánh do chính tay cô làm, xem như là món quà cuối cùng để tạm biệt.
Nghiêm Chuẩn trên đường về phòng liền thấy Thu Lan vừa rời khỏi căn phòng kia.
Anh nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, mãi mê đứng ở đó một lúc lâu.
Chờ đến bóng dáng kia khuất hẵn, Nghiêm Chuẩn mới đẩy cửa phòng bước vào.
Liếc mắt một cái liền thấy trên bàn Phó Cảnh Minh nhiều thêm một hộp quà, anh nhìn lại chỗ bàn mình là một mảnh trống rỗng, đáy lòng thoáng chốc chùn xuống.
Sau một khoảng thời gian dài, Nghiêm Chuẩn đợi mãi cũng chẳng thấy được nhóc con kia xuất hiện tại bệnh viện nữa.
Như một hồi mộng mơ, đã đến lúc Nghiêm Chuẩn phải tỉnh rồi..