Qua Tết, công việc của Lục Đình Phong bận rộn hẵng, Du Nhiên cũng đã bắt đầu đi học lại.
Du Nhiên theo thói quen đến lớp, nhận ra ánh mắt mà mọi người dành cho mình có chút thay đổi, vừa như chột dạ lại như lo lắng, những người lần trước nói xấu cô đều đến chỗ Du Nhiên cúi đầu xin lỗi, thái độ vô cùng thành tâm.
Du Nhiên cũng chẳng để ý, gật đầu coi như cho qua, bọn họ xin lỗi xong liền quay về chỗ ngồi, ngay cả một ánh mắt đánh giá cô cũng chẳng dám quăng tới.
Du Nhiên cảm thấy là lạ, nhưng so với việc cô bị chỉ trỏ thì tốt hơn nhiều, cô cũng không rảnh quan tâm đến mấy người xa lạ này, chỉ một chút chuyện xin lỗi kia liền bị cô vứt ngay sau đầu.
Du Nhiên chờ mãi, đến khi chuông vào học vang lên mới thấy bóng dáng của Thu Lan chạy đến.
Thu Lan ngồi xuống cạnh Du nhiên, thở hồng hộc một trận.
Du Nhiên biết Thu Lan là người mà Nghiêm Chuẩn thích, ánh mắt nhìn cô ấy cũng có thêm vài phần giảo hoạt.
Thu Lan nào có nhận ra người bạn thân yêu của cô lại mang những suy nghĩ kì lạ đó, chỉ gấp rút hỏi mối quan hệ của Du Nhiên và Lục Đình phong vẫn ổn đúng không?
Sau khi nhận được cái gật đầu chắc nịch cùng nụ cười thẹn thùng kia.
Lòng Thu Lan mới an tâm hạ xuống.
Sau đó phát hiện bạn mình mỗi lần nhắc đến Lục Đình Phong lại có dáng vẻ ngượng nghịu như mấy đứa trẻ mới biết yêu, không khỏi cảm thấy Du Nhiên quá ngây thơ.
Cô muốn cái gì đều viết hết lên mặt mất rồi, nhìn cái dáng vẻ phát xuân đó đi, ôi chao, đúng là yêu tinh.
Buổi học vô cùng suôn sẻ, Du Nhiên về đến nhà đã hơn sáu giờ, Lục Đình Phong hôm nay bận một chút công việc, vẫn chưa về được.
Du Nhiên nằm trên giường, xem lịch một chút liền phát hiện hôm kia là đến sinh nhật Lục Đình Phong rồi, cô không biết nên tặng cái gì cho hắn nữa.
Du Nhiên lăn một vòng, nhắn tin cho quân sư quạt mo Thu Lan.
Cô vừa gửi đi, chưa đến năm phút đã nhận được phản hồi của Thu Lan.
Cô ấy gửi cho Du Nhiên một đường link, Du Nhiên đọc xong, hai mặt bỗng dưng đỏ bừng.
“Thu Lan à, như thế…có được không?”
“Được được, tớ đảm bảo cậu mà làm theo thì cậu chủ thích chết luôn.”
“Anh ấy sẽ thích mấy cái đó thật à?”
“Đảm bảo luôn, giả bao đổi!”
Du Nhiên nhìn dòng tin nhắn kia, rồi cô lại vào cái link ấy đọc một lần nữa, vừa ngượng ngùng tắt máy, trong lòng suy tính không ngừng.
Ngày 15/03, Lục Đình Phong nhận được tin nhắn của Du Nhiên.
“Anh ơi, hôm nay anh về nhà sớm một chút nhé.”
Lục Đình Phong nhìn lịch để trên bàn, phát hiện hôm nay là sinh nhật của anh, khóe môi nhếch lên một độ cong.
“Được, hôm nay năm giờ năm mươi anh tan làm.”
“Được ạ.”
Lục Đình Phong nhìn icon thỏ con ngoan ngoãn của Du Nhiên, trong lòng nảy sinh chờ mong với buổi tối nay.
Hắn muốn nhìn thử xem, thỏ con nhỏ này muốn làm cái gì.
Lục Đình Phong hôm nay có vẻ gấp gáp hơn mọi ngày, mọi hôm hắn đều là người về trễ không nhất thì nhì của công ty, ấy vậy mà hôm nay chưa đến sáu giờ, Lục Đình Phong đã xuất hiện tại cửa thang máy, nhân viên còn chưa kịp chào hỏi, thân ảnh kia liền đi nhanh như gió ra khỏi công ty.
Mọi người trố mắt anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng chẳng ai biết điều gì khiến Lục tổng vội như thế.
Lục Đình Phong về đến nhà đã là sáu giờ mười lăm, hắn mở cửa, trong phút chốc cả người như bị niêm phong, không nhúc nhích nổi.
Trong nhà hơi tối, chỉ có vài ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật phát ra ánh sáng màu vàng cam.
Du Nhiên đứng ở đó như đã đợi hắn từ rất lâu, cô mặt một cái áo cao cổ, áo rất dài che đến đầu gối.
Lục Đình Phong nhìn hai chân trần trắng noãn của cô, có ảo giác rằng Du Nhiên giống như không mặc quần ngắn ở trong.
Lục Đình Phong thay dép, chầm chậm bước đến cạnh Du Nhiên, hắn được cô cởϊ áσ khoác giúp, sau đó đẩy đến, ngồi xuống bàn đối diện với nhau.
Chiếc bánh sinh nhật cắm hai mươi bốn cây nến, phía dưới là hàng chữ chúc mừng sinh nhật Lục Đình Phong, nét chữ này, là do Du Nhiên viết.
Bữa cơm này cùng chiếc bánh này, là do Du Nhiên tự tay chuẩn bị cho hắn.
Ánh mắt Du Nhiên sáng ngời, giục anh ăn một ít đồ ăn trước, sau đó hai người chạm cốc uống một ngụm rượu.
Du Nhiên không thể hát chúc mừng sinh nhật nên đã chuẩn bị bài hát được thu âm sẵn, sau đó bật lên, vỗ tay theo tiếng hát kia, Lục Đình Phong không hề chê những việc ngốc nghếch của cô, hắn cũng vỗ tay, hát theo.
Khi bài hát kết thúc, cô liền giục Lục Đình Phong thổi nến cầu nguyện, hắn dưới ánh nến ngắm nhìn khuôn mặt mong chờ của cô, nhắm mắt lại cầu nguyện.
“Hy vọng Du Nhiên sẽ bên cạnh Lục Đình Phong vĩnh viễn.”
Lục Đình phong mở mắt, tắt hết nến đi, trong một giây đó, đèn trong phòng đã được bật lên.
Du Nhiên đi đến chỗ anh, lấy một ít bánh kem đẩy vào miệng Lục Đình Phong.
Hương kem thơm ngát béo ngậy ngập tràn khoang miệng, Lục Đình Phong liếm đi vệt kem dính trên môi.
“Ngon lắm.”
Du Nhiên mỉm cười, sau đó ngại ngùng cúi đầu, cô lấy một tờ giấy từ trong áo ra, lúc đưa cho Lục Đình Phong, hắn phát hiện tay cô run mất rồi.
Lục Đình phong mở tờ giấy ra.
“Anh có muốn nhận một món quà đặc biệt không?”
Lục Đình Phong gật đầu, ánh mắt chờ mong hướng về phía Du Nhiên.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc đó, Du Nhiên dùng tay kéo áo xuống, trên chiếc cổ trắng ngần có một sợi dây ruy băng màu đỏ buộc hình nơ.
Đồng tử trong mắt Lục Đình Phong co lại, cả người sững sờ.
Du Nhiên ngả người về phía trước, để cánh tay Lục Đình Phong chạm vào cổ mình, giống như muốn hỏi ý của hắn.
Món quà đặc biệt này ở đây, em lấy bản thân mình tặng cho anh, vậy anh có muốn nhận không?.