Lục Đình Phong áp chế lửa nóng cùng lửa giận trên người xuống, ánh mắt nhìn Du Nhiên bất đắt dĩ.
Hắn kéo Du Nhiên ngồi dậy, sửa soạn lại quần áo cùng đầu tóc chô cô, sau đó không cam tâm mà cắn một cái lên môi Du Nhiên.
“Tha cho em, anh đi mở cửa.”
Lục Đình Phong đi rồi, nhưng người Du Nhiên vẫn còn lâng lâng sau khoảnh khắc ban nãy, tay cô cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, vốn là muốn xua đi cảm xúc nóng bỏng ái muội ban nãy, lại không ngờ trà vừa nóng vừa đắng đến nhíu cả mày.
Du Nhiên nhăn mặt thả chén trà trong tay xuống, hít hà hai cái nhưng lưỡi vẫn tê rần.
Cũng không biết là do trà nóng bị bỏng hay vì nguyên nhân nào khác.
Trịnh Hạc cùng Nghiêm Chuẩn mua một đống đồ, nhiều đến mức đủ cho 7-8 người ăn trong một bữa.
Trịnh Hạc nhấn chuông gọi Lục Đình Phong, hai tay xách đồ mỏi nhừ rồi mà vẫn không thấy ai ra đón, có chút sốt ruột lẫn bực mình, anh ta quay sang hỏi Nghiêm Chuẩn.
“Này, nói xem sao anh ta lâu ra quá vậy, có khi nào hai người đó đang làm chuyện gì lén lút không?”
Nghiêm Chuẩn im lặng nghe Trịnh Hạc nói, sắc mặt không tốt lắm nên cũng chẳng muốn cho Trịnh Hạc câu trả lời, trong lòng chỉ thầm mắng thằng nhóc này ngốc muốn chết.
Hai người kia đoán chừng không những có làm, mà còn đang bất mãn với sự chen ngang của bọn họ nữa kìa.
Bởi mới bảo Trịnh Hạc nên ăn chơi uống rượu ít lại thôi, năng lực công việc cũng không tiến bộ nhiều nhưng đầu óc càng ngày càng thấy ngu ra.
Trịnh Hạc không nhận được câu trả lời từ bạn tốt lớn tuổi, vội lườm nguýt Nghiêm Chuẩn một trận, cánh tay tê rần vươn đến muốn bấm chuông lần nữa.
Cạch.
Lần này còn chưa chạm đến chuông, cửa liền mở ra.
Lục Đình Phong đứng chặn ở ở khoanh tay nhìn hai người, sắc mặt dù đã hòa hoãn nhưng vẫn nhận ra một tia không vui còn sót lại, Nghiêm Chuẩn nhìn xong liền chắc chắn suy đoán của mình, còn Trịnh Hạc vẫn ngớ ngẩn như bình thường.
“Aiza, hai người làm cái chi ở trong đó thế? Tôi gọi mãi mà không thấy mở cửa.
”
Trịnh Hạc thản nhiên đưa bọc đồ cho Lục Đình Phong, nhìn thấy lòng bàn tay mình toàn là vết hằn đỏ tươi, la oai oái.
“Ây dà, cái tay ngọc ngà của tôi lại bị tổn thương vì mấy cái bọc chết tiệt này, lát nữa mọi người phải nhường tôi ăn nhiều một chút, nhưng thế mới bỏ tức được.”
Lục Đình Phong nhìn khuôn mặt viết hai chữ nhàm chám của Nghiêm Chuẩn, cùng cái miệng khoe khoang của Trịnh Hạc, lắc đầu.
“Muốn đứng như thế nói mãi à? Không vào nhà?”
“Vào vào, ây da, đau chết lưng ông đây.”
Ba người nhưng chỉ có miệng của Trịnh Hạc hoạt động mạnh mẽ nhất, không khí trong nhà phút chốc sôi nổi hẵng lên.
Du Nhiên vừa thoát khỏi ngượng ngùng, cô đứng dậy nhận đồ từ trong tay Lục Đình Phong.
“Chị dâu, hôm nay hai người bọn em chính là đến nhà ăn chực một bữa, chị sẽ không thấy phiền chứ?”
Du Nhiên lắc đầu mỉm cười, lúc Lục Đình Phong trao đồ cho Du Nhiên, ngón tay hai người chạm vào nhau, mặt cô liền phựt một cái đỏ lên.
Du Nhiên nhanh chân lấy luôn túi đồ trong tay Nghiêm Chuẩn, chạy trối chết vào bếp.
Lục Đình Phong mím môi cười, việc này rơi vào tầm mắt của Nghiêm Chuẩn, anh rũ mi mắt, không biết nhớ đến chuyện gì, sắc mặt bỗng dưng rất tệ.
Ba người ở phòng khách nói chuyện một lúc, sau khi Du Nhiên nấu xong, bốn người quây quần lại trong bàn ăn.
Vừa ăn vừa nói chuyện hăng say.
Lục Đình phong trước nay cùng Du Nhiên ăn không nói, ngủ không nói, hôm nay cũng phá lệ chen thêm vài câu với Trịnh Hạc.
“Tay nghề của chị dâu đúng là đỉnh mà, khó trách anh ta cứ muốn về nhà ăn cơm cùng chị.”
“Con người của Lục Đình Phong nhìn như thế nhưng kém ăn lắm, lần trước giới thiệu cho anh ta món canh cá ngon nhất đường Tây, anh ta ăn xong chỉ nhíu mày bảo “ không ngon, Du Nhiên nấu ngon hơn”, tôi mà là ông chủ cửa hàng nghe thế cũng tức chết luôn.”
" Cậu nói nhiều quá đấy.
"
Du Nhiên mỉm cười, vui vẻ gắp cho Lục Đình Phong một miếng thịt.
Nghiêm Chuẩn vẫn là một bộ dáng rầu thối ruột, Lục Đình Phong còn chưa hỏi Trịnh Hạc đã vội vạch nổi đau của anh bạn mình cho Lục Đình Phong nghe.
“Ây cha, ây cha, bác sĩ Nghiêm nhà ta đầu năm lại bị thất tình, quá là khổ.”
Nghiêm Chuẩn liếc Trịnh Hạc một cái, ở dưới bàn ăn lấy chân đạp Trịnh Hạc khiến cho anh ta la ầm lên.
Vẻ mặt của bác sĩ Nghiêm có vết nứt nhỏ, anh ta cúi đầu, kìm chế đau khổ trong lòng, nói ra một câu nhẹ nhàng.
“Cô ấy không thích tôi.”
“Ai bảo anh suốt ngày miệng lưỡi độc địa với con gái nhà người ta làm chi, bánh cô ấy làm cho anh cũng bị anh chê lên chê xuống.
”
“Bánh cô ấy làm là cho người khác.”
“Cái gì? Vậy cô ta…cô ta …”
Nghiêm Chuẩn trầm mặc một chút, thở dài.
“Người cô ấy thích là Phó Cảnh Minh, không phải tôi, tôi…chỉ là hiểu lầm thôi.”
Du Nhiên nghe được cái tên Phó Cảnh Minh này, cảm thấy người nọ rất quen, giống như được ai đó nhắc qua rồi, nhưng dạo này tâm tình cô toàn xoay quanh Lục Đình Phong, buông ra một chút liền chẳng nhớ ai là ai nữa.
“Thôi thôi không nhắc đến cô gái đó nữa, nếu không có Thu Lan thì đi tìm Xuân Lan Hạ Lan, đừng buồn đừng buồn nữa bác sĩ Nghiêm ạ.”
“Là cậu nhắc đến cô ấy trước, câu im miệng lại đi.”
“Ấy, tôi xin lỗi, không nhắc nữa, không nhắc nữa.”
Du Nhiên nghe được hai chữ Thu Lan, khúc mắc cuối cùng được hóa giải, cô nhớ đến lời nói buồn bã của Thu Lan cùng vẻ mặt mất mác của Nghiêm Chuẩn, trợn mắt bụm miệng.
Thừa lúc hai người kia còn cãi nhau chí chóe, Du Nhiên dùng chân cọ vào chân Lục Đình phong, đợi ánh mắt hắn hướng về phía mình, vội nháy mắt một cái.
Cô phát hiện ra một bí mật lớn rồi!
Lục Đình Phong nhìn cô, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu ‘suỵt’, ánh mắt giảo hoạt không khác gì Du Nhiên lúc nãy.
Thôi được, dù sao chuyện này cứ để người trong cuộc giải quyết đi, hai vợ chồng nhà cô ở bên ngoài uống trà mà xem..