Lam Phi…
Lục Tư Thâm gằn giọng.
- Càng nhìn anh tôi càng thấy bẩn mắt.
Hai người đi cùng nhau, thực xứng đôi.
Cả hai đều mưu mô, xảo quyệt.
Nói xong, Lam Phi kéo Lục Tử Hàn đứng dậy bỏ đi.
Lục Tư Thâm nhìn theo bóng lưng của Lam Phi, đáy lòng hơi xao xuyến.
Chỉ mới mấy tháng trước, hắn và cô vẫn còn vui vẻ.
Hiện tại, cô không những hận hắn mà còn trở thành chị dâu của hắn.
Hắn thừa nhận là hắn muốn đem cô lên giường của người đàn ông khác.
Nhưng đến phút chót, Lam Tuyết lại thay đổi kế hoạch đột ngột.
Cô ta gài bẫy Lam Phi và Lục Tử Hàn.
Khi biết tin, Lục Tư Thâm vội chạy đến nhưng đã quá muộn.
Đám phóng viên đã bao vây chật kín phòng.
Sau đó, hắn nghe nói ba mẹ hắn đến Lam Gia hỏi cưới Lam Phi.
Lúc ấy, Lục Tư Thân có chút hối hận.
Bao năm bên cạnh Lam Phi, hắn thừa nhận dù không muốn nhưng hắn vẫn có chút tình cảm với cô.
- Cô ta giờ đã là vợ của Lục Tử Hàn rồi.
Anh đừng mơ mộng nữa.
Lam Tuyết rất khó chịu mỗi khi Lục Tư Thâm nhìn Lam Phi bằng ánh mắt nhu tình đó.
- Không phải việc của cô.
- Chính là việc của em.
Anh nên nhớ, anh sắp là chồng của em, là ba của đứa con trong bụng em.
- Vậy xem biểu hiện của cô.
Tôi sẽ không bao giờ lấy một người vô dụng.
Mặc dù trong lòng vô cùng tức tối nhưng Lam Tuyết vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống.
Được rồi, vì cuộc sống sau này nên cô ta sẽ cắn răng chịu đựng.
Nhưng, không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ qua cho con khốn Lam Phi kia.
Lục Tư Thâm bất giác cười nhạt, trong đầu hắn đang tính toán cái gì đó.
Lam Tuyết muốn sinh đứa con ra để uy hiếp hắn? Tiếc rằng cô ta không có khả năng đó.
Nếu hắn muốn, hắn sẽ làm cho đứa bé biến mất bất cứ lúc nào.
Hắn vốn chẳng quan tâm tới cái thứ gọi là máu mủ tình thâm gì đó.
Lục gia không phải một gia tộc bình thường.
Con cháu của Lục Gia rất khác biệt, không có tình người.
Hắn cũng không phải ngoại lệ.
Lam Phi đưa Lục Tử Hàn trở lại phòng bệnh, cô nhanh chóng đi rót cho hắn một cốc nước.
- Em đang run rẩy.
Sự mất bình tĩnh sẽ khiến em trở lên tồi tệ.
Quả thật Lam Phi rất mất bình tĩnh.
Hai tay cô bóp chặt chiếc cốc trong tay đưa cho Lục Tử Hàn.
Cô hận Lục Tư Thâm, càng ghét bản thân mình hơn vì bị mù mắt nên không thấy được bản chất đểu của hắn.
Mà người đàn ông trước mặt cô lại có gương mặt giống với tên khốn đó.
Làm sao cô có thể bình tĩnh được.
- Chiều nay xuất viện, tôi không muốn ngủ ở đây.
- Được, tôi đi làm thủ tục.
Lam Phi nhân cơ hội đó rời đi.
Cô biết, chỉ cần cô còn ở lại, cô sẽ không kìm lòng được mà đánh đồng lên đầu của Lục Tử Hàn.
…
Lam Phi cùng Lục Tử Hàn trở lại biệt thự thì cũng đã là nửa đêm.
Cô thực sự không ngờ thân phận con cháu của Lục gia lại phải trình bày một đống thủ tục rắc rối như vậy.
Trước khi xuất viện, Lục gia có cho người tới đề nghị bác sĩ kiểm tra lại toàn bộ cơ thể cho Lục Tử Hàn, sau đó, họ còn xử lí mấy cái giấy tờ bắt cô và hắn kí vào rồi đem về giao cho ông cụ Lục.
Chính vì những thứ rắc rối này nên Lam Phi và Lục Tử Hàn mới trở về muộn.
Cũng may, ở biệt thự đã có quản gia lo chu toàn.
Bữa tối giờ thành bữa đêm đã được dọn sẵn rất thơm ngon.
Lam Phi xiên miếng thịt bò tái bỏ vào miệng.
Mùi thơm hoà quyện khiến tâm tình cô bấy giờ mới khá lên một chút.
- Này, anh ăn một miếng thịt đi.
Cô cố ý đưa chiếc dĩa xiên thịt đến miệng của Lục Tử Hàn.
Hắn chần chừ một lúc, cơ thể hình như có chút gì đó cứng đờ.
Đúng lúc này, quản gia đi vào.
Ông vừa trông thấy cảnh này thì vội vàng đi đến ngăn cô lại.
- Thiếu phu nhân… Đêm nay Lục tiên sinh không ăn thịt…
- Có gì mà không ăn được?
Quản gia muốn nói gì đó, nhưng Lục Tử Hàn lại giơ tay lên bảo ông im lặng.
Hắn há miệng.
Lam Phi nhanh chóng đưa miếng thịt vào trong miệng của hắn.
Lát sau, sắc mặt của Lục Tử Hàn có chút khó coi.
Hắn che miệng nhanh chóng lần mò vào nhà vệ sinh.
- Anh ấy sao vậy?
Lam Phi cũng khá lo lắng muốn đứng dậy nhưng lại bị quản gia ngăn lại.
- Thiếu phu nhân để cho Lục tiên sinh nôn miếng thịt đó ra đi.
Ngài ấy sẽ ổn thôi.
- Sao thế?
Quản gia bất giác thở dài.
Ông ở biệt thự này đã hơn mấy chục năm rồi nên tất cả mọi thứ ông đều rõ hơn ai hết.
Ngay cả chứng bệnh sợ ăn thịt vào buổi tối của Lục Tử Hàn ông đều hiểu hơn bất cứ ai.
- Năm Lục tiên sinh 7 tuổi, ăn thịt có độc phải nhập viện.
Năm ngày ấy 18 tuổi, tối hôm ấy mẹ ngài ấy cũng vì ăn miếng thịt hộ ngài ấy mà chết.
Nên từ đó, cứ hễ đến tối là Lục tiên sinh sẽ không bao giờ ăn thịt.
Ngài ấy vì ám ảnh chuyện đó nên mắc hội chứng sợ ăn thịt vào buổi tối.
Theo như lời của quản gia thì mẹ của Lục Tử Hàn chắc hẳn là nhà thiết kế nổi tiếng Hoạ Tâm đi.
Tài liệu về mẹ của hắn cô cũng đã đọc qua.
Hoạ Tâm vốn là mối tình đầu của Lục Thận Hàng, cũng là ba ruột của Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm.
Tuy nhiên, do hoàn cảnh ép buộc, Lục Thận Hàng bị người của Lục gia ép kết hôn với thiên kim nhà họ Mã.
Sau khi sinh ra đứa con gái đầu lòng, vị Lục phu nhân này không may không thể sinh con được nữa.
Mà bên này, Lục lão gia nhận được tin về sự tồn tại của anh em Lục Tử Hàn nên đã cho người đón về Lục gia, bồi dưỡng một trong hai người trở thành người thừa kế.
Đương nhiên, Lục phu nhân không thể nào chấp nhận sống chung với 2 đứa con riêng của chồng.
Bà ta đã ngấm ngầm hành hạ, hại Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm không biết bao nhiêu lần.
Cái chết của mẹ Lục Tử Hàn và Lục Tư Thâm bên phía Lục gia cũng đã biết là ai làm.
Chỉ có điều, họ e ngại thế lực bên nhà thông gia nên không truy cứu gì thêm.
Bây giờ Lam Phi mới dành một chút cảm thông cho Lục Tử Hàn.
Hắn và cô đều mất mẹ… Đều cô độc như vậy…
Khi Lục Tử Hàn từ nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt hắn rất tệ, thậm chí còn có chút xanh xao.
Lam Phi vội đi đến, đỡ lấy hắn.
- Không ăn được thì phải nói.
Anh bị mù chứ đâu có câm?
Chỉ biết Lục Tử Hàn ho nhẹ vài cái.
Sau đó, hắn bất giác thở dài.
- Tôi chỉ không muốn em mất hứng.
Tôi sợ… Em ghét tôi….