Lam Phi vừa đặt chân đến Lam Thị, một đám nhân viên đều nhìn cô bằng cặp mắt rất lạ.
Cô nhanh chóng đi lên phòng Chủ Tịch ở tầng cao nhất.
Đẩy cửa phòng ra, Lam Phi đi vào bên trong.
Lúc này, ba cô Lam Tống Quân đang bận rộn xử lí văn kiện.
- Sao con không gõ cửa?
- Sắp đến ngày giỗ mẹ tôi.
Năm nay ông đừng đến nữa.
Chiếc bút trên tay Lam Tống Quân chợt dừng lại.
Ông ngẩng đầu nhìn Lam Phi bất giác thở dài.
Lâu rồi ông không có gặp đứa con gái này.
Không hiểu sao, mỗi lần nhìn Lam Phi là ông lại nhớ đến người vợ trước của mình.
Quả thật, Lam Phi lớn lên trông rất giống bà ấy.
Đến cả lời nói, điệu đi cử chỉ đều rất dứt khoát.
- Ba chỉ muốn đến thăm mẹ con.
Lam Phi tức giận, ném mạnh chiếc túi xách xuống chiếc ghế sopha gần đó.
- Thăm? Anh còn mặt mũi để thăm mẹ tôi sao? Nếu thăm, tại sao ông còn dẫn cả Mộc Y Na và Lam Tuyết đến đó? Mẹ tôi mất rồi, ông còn muốn sỉ nhục bà ấy đến bao giờ!
Kể từ khi mẹ mất, mối quan hệ giữ ba con của cô đã thật sự chấm dứt.
Cô có thể chấp nhận tất cả, nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện mẹ mới mất mà ba dám đưa bọn họ về sống chung.
Ban đầu, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng ba cần người phụ nữ bên cạnh chăm sóc thay thế chỗ của mẹ.
Nhưng khi nhìn thấy Lam Tuyết xấp xỉ tuổi cô, cô thật sự không chấp nhận nổi người ba này.
Lúc mẹ cô còn sống, ông dám nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài.
- Lam Phi… Ba thực sự…
- Tốt nhất năm nay đừng để tôi thấy Mộc Y Na và Lam Tuyết đến thăm mộ mẹ tôi.
Nếu không… Tôi nhất định sẽ không tha cho hai người họ đâu!
Còn chưa để Lam Tống Quân nói, Lam Phi đã cầm túi xách quay người bỏ đi.
Người đàn ông dám phản bội mẹ cô, cho dù là ba của cô thì đừng nghĩ rằng cô sẽ tha thứ.
Cái chết của mẹ cô vẫn nhớ rõ… Đến khi nhắm mắt… Bà cũng không thể gặp mặt chồng mình…
Lam Tống Quân nghe thấy tiếng đóng cửa thì cảm thấy chua xót.
Ông kích động ho sặc sụa đến nỗi khó thở.
Cũng may, ông vội vàng mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc đưa lên mũi hít thở.
Mãi lúc sau, cơn khó thở mới qua đi.
Lam Tống Quân thất thần ngồi đó, vẻ mặt cực kì khổ sở.
…
Mấy ngày hôm nay, Lam Phi vô cùng bận rộn chạy đi chạy lại một bên công việc, một bên đến bệnh viện với Lục Tử Hàn.
Tinh thần của cô bắt đầu sa sút.
Sắc tố da cũng vì thế mà suy giảm.
Cũng may, trợ lí thường đem cho kem dưỡng da và sữa rửa mặt.
Tuy nói Lam Phi không coi trọng vẻ bề ngoài mấy nhưng xấu quá thì sẽ gây mất thiện cảm với người khác.
- Vết thương của anh dạo này sao rồi?
- Đỡ hơn một chút, có thể xuất viện sớm.
Thấy Lục Tử Hàn đang bận rộn buộc lại tấm băng cố định quanh mắt, Lam Phi đứng dậy vòng qua muốn giúp hắn buộc lại.
- Anh yên tâm, em đã bảo trợ lí tìm giác mạc phù hợp rồi.
Anh sẽ sớm nhìn thấy lại.
Buộc băng lại cho Lục Tử Hàn xong, Lam Phi định quay trở lại chỗ ngồi thì bị Lục Tử Hàn nắm lấy cổ tay.
Hắn vươn cánh tay còn lại ra muốn chạm vào gương mặt của cô.
Không hiểu sao, Lam Phi cứng đờ người một vài giây.
Sau đó, cô cong môi cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Cả căn phòng im lặng lạ thường.
Lam Phi trong cơn hồ đồ thì chợt lùi lại.
Mặt cô đỏ ửng như quả cà chua.
Gì vậy? Cô… Cô vừa cưỡng hôn Lục Tử Hàn?
Thực ra không phải cô cố ý, nhưng cứ nhìn đôi môi đỏ mọng hiếm thấy của mĩ nam trước mặt là cô lại nổi lên ý xấu.
- Cái đó… Tại anh quyến rũ em.
Tất cả là tại anh.
Cái lí do này khiến Lục Tử Hàn bất giác cảm thấy nực cười.
Hăn vừa bị cưỡng hôn, sao lại thành ra là lỗi tại hắn vậy?
Hai người còn chưa vui vẻ được bao lâu, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Một đám người áo đen cầm súng xông vào áp chế tất cả.
Bên ngoài là tiếng la hét thất thanh của bác sĩ, y tá và bệnh nhân.
Có vẻ rất hỗn loạn.
- Lục Tiên sinh, Lục thiếu phu nhân.
Phiền hai người theo chúng tôi một chuyến.
- Các người là ai?
Lục Tử Hàn theo bản năng vươn tay ra muốn bảo vệ Lam Phi phía sau.
Ai ngờ, bọn người áo đen này không nể nang gì mà tiến tới bắt lấy Lam Phi và Lục Tử Hàn.
- Các người dám bắt người giữa ban ngày, tôi sẽ kiện các người ra toà!
Tay của cô bị hai tên áo đen bẻ ra phía sau, càng giãy dụa, bọn chúng càng siết chặt hơn.
- Đừng làm cô ấy bị đau.
Lục Tử Hàn lạnh lùng trầm giọng.
Tên áo đem đứng gần đó cũng bị sát khí của hắn làm cho lùi bước.
Cuối cùng, một trong số chúng đành tiến tới muốn nói chuyện thoả hiệp.
- Lục tiên sinh, nếu ngài phối hợp, hai người sẽ tuyệt đối an toàn.
- Là chú nhỏ của tôi sao?
Đối phương bật cười, sau đó lễ phép truyền đạt lời nói.
- Lục Tam gia đang đợi hai người.
Ngài ấy nói rằng rất nhớ ngài và Lục thiếu phu nhân..