Diệp Tâm Ngữ bị Lục Dạ Hàn lôi đi ra ngoài, cô vùng vẫy không muốn đi cùng với anh, anh mạnh tay đẩy anh ra, ánh mắt câm hận nhìn anh bởi vì cô biết anh đến đây để làm gì, nhưng dù anh muốn quay lại hay là bất cứ chuyện gì liên quan đến anh cô cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
“Tâm Ngữ.”
Đây là lần đầu tiên anh đối diện với cô trong bộ dạng Trương Tiểu Mỹ mà gọi tên thật của cô, Diệp Tâm Ngữ với ánh mắt vô hồn nhìn anh, Diệp Tâm Ngữ đã chết rồi, cô bây giờ là Trương Tiểu Mỹ, không có chồng chỉ có một con, Lục Dạ Hàn đưa tay nắm lấy cô nhưng cô lại tránh né.
“Muốn gì thì nói, tôi khổng rảnh đâu Lục chủ tịch.”
Nhìn cô thật xa lạ, anh biết mình đã khiến cô buồn và đau khổ nhưng anh đã nhận ra rồi, Lục Dạ Hàn muốn dành quảng đời còn lại của mình để bù đắp những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.1
“Tâm Ngữ, anh biết em hiện tại rất hận anh nhưng anh đã biết lỗi rồi, quay về với anh đi!”1
Diệp Tâm Ngữ bật cười lớn, cô bay giờ đâu phải là Diệp Tâm Ngữ ngốc nghếch ngày xưa vì yêu cứ đâm đầu vào thứ vô tình bạc nghĩa như anh chứ, bây giờ cô đã ngộ nhận ra rồi cô một mình vẫn tốt, nếu được thì cô sẽ sống cả đời này một mình nuôi con.1
“Lục Dạ Hàn, tôi nói cho anh biết từ ngày tôi xé cái giấy kết hôn đó thì Diệp Tâm Ngữ đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Trương Tiểu Mỹ thôi.”
Lục Dạ Hàn đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt cô, người đi đường lúc này cũng vây quanh nhìn hai người, Diệp Tâm Ngữ ghét những cái ánh mắt đó hóng chuyện của cô, cô liền quay lưng rời đi, Lục Dạ Hàn đuổi theo cố níu tay của cô lại, dù cô không chấp nhận quay lại nhưng anh muốn biết chuyện cái thai trong bụng của cô, anh vẫn chưa làm rõ.
“Tâm Ngữ, anh buộc phải đưa em về.”
Lục Dạ Hàn bế cô lên mặc cho cô vùng vẫy mắng chửi anh, anh mang cô đặt vào xe rồi lái về Lục gia, Diệp Tâm Ngữ bị anh bế bổng lên mang vào trong nhà, Lục phu nhân nhìn thấy anh mang một cô gái xinh đẹp về liền hoảng hồn, nhưng ngay sau đó nhận ra đó là Diệp Tâm Ngữ vì bà nhìn người rất tốt không thể nhầm lẫn vào đâu được.1
“Dạ Hàn Tâm Ngữ hai đứa..”
Chưa kịp nói dứt lời đã nghe tiếng đóng mạnh cửa trên phòng của Lục Dạ Hàn, Lục phu nhân có hơi lo nhưng dù gì cũng đã quay về rồi bà cũng yên tâm hơn, nhìn vợ chồng thắm thiết như vậy cũng đỡ lo rồi, bà nên để lại không gian yên tĩnh cho hai vợ chồng thôi.
“Lục Dạ Hàn, tên khốn nhà anh muốn gì đây hả?”
“Tâm Ngữ, cẩn thận đứa bé trong bụng.”
Diệp Tâm Ngữ liền phá lên mà cười.
“Anh biết lo cho cái thai trong bụng tôi sao, mà dù gì nó cũng đâu phải là con của anh cần gì phải tốn công tốn sức như vậy, thai này là của tôi với người khác không phải của anh đâu.”
Nhìn vẻ ngoài ngang bướng của Diệp Tâm Ngữ đúng là đang chọc giận anh mà, Lục Dạ Hàn buông cô ra, nhẹ quỳ xuống nắm lấy tay của cô.
“Anh biết em hận anh, nhưng cái thai là con của anh đúng không? hôm đó anh say là em đã đưa anh đến khách sạn và chúng ta đã...”
Lục Dạ Hàn nhớ lại những kí ức mỏng manh còn trong đầu của anh, Diệp Tâm Ngữ giật mình nhưng ngay sau đó quay mặt đi hướng khác.
“Vậy sao lần trước anh lại không nhận, với lại tôi và anh cũng không còn quan hệ gì nữa, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi tự mình nuôi con được.”
“Em đừng có bướng bỉnh như vậy nữa!”
Diệp Tâm Ngữ đứng dậy, cô mới như vậy mà anh đã không chịu đựng được rồi sao? Cô đi tới đẩy cửa nhưng liền bị Lục Dạ Hàn chặn cửa lại, ánh mắt anh dường như mất kiên nhẫn, Diệp Tâm Ngữ và anh bắt đầu giằng co với nhau.
“Lục thiếu gia xin nhườn đường.”
“Còn gọi xa lạ như vậy, em giỏi lắm, xem tôi trừng phạt em ra sao!”
Lục Dạ Hàn bế cô lên quăng xuống giường, Lục Dạ Hàn điên cuồng như vậy không lẽ muốn sao, cô liền tục chống cự anh nhưng từ cô khi mang thai đến giờ sức lực cũng dần yếu đi, hiện tại cô không thể chống lại anh, Lục Dạ Hàn cúi xuống hôn lên môi của cô.
“Thả tôi..
ra.”
Lục Dạ Hàn dùng môi mình để lấp đi tiếng của cô, tay thì giữ chặt lại, cô hoàn toàn bị anh khống chế.
“Bác sĩ nói quan hệ từ 3 đến 7 tháng được, vậy tôi không khách sáo với em đâu.”
Diệp Tâm Ngữ trừng mắt với anh, một mực muốn chống cự,
“Lục Dạ Hàn, anh điên rồi.”
“Phải, là anh điên rồi, vậy anh sẽ cho em thấy anh điên như thế nào.”
Lục Dạ Hàn đưa đôi bàn tay của mình vuốt ve mái tóc của cô, anh từ thô bạo sau đó liền trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng Diệp Tâm Ngữ vẫn ghét và chán anh không muốn nhìn thấy anh không muốn anh đụng vào người mình, Diệp Tâm Ngữ bật khóc, cô khóc vì nhớ lại những chuyện mà anh đã gây ra, cô đau khổ đến như thế nào vậy mà bây giờ anh lại muốn hành hạ cô nữa sao?
“Lục Dạ Hàn, tôi ghét anh!”
“Anh vừa lòng mình chưa hả? Hết lần này đến lần khác hành hạ tôi, bây giờ tôi tự do rồi lại muốn giam lõng tôi trong cái rào cảng hôn nhân lần nữa sao?”.