Hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí trong lành, rất thích hợp để ra ngoài vận động hít thở khí trời, Lục Dạ Minh liền lên lịch đi đánh golf, ông hẹn với gia đình của Diệp thị đến sân golf của mình vừa có thể thư giãn lại vừa thể hiện tình thông gia của đôi bên.
Bạch Sinh Liên cùng Diệp Thiến Thiến xuất hiện được xem như là tâm điểm của ánh nhìn, hai mẹ con họ phải nói là từ lễ tiệc đến cả bây giờ đi tham gia thể thao cũng ăn diện khiến người khác phải lóa mắt.
“Hôm nay vinh dự quá được Lục lão gia mời đến đây để cùng chơi golf.”
Diệp Hoài An đi tới tay bắt mặt mừng với Lục Dạ Minh, hôm nay còn có sự xuất hiện của những người khá nổi tiếng trong giới thượng lưu, một ngày đẹp trời như vậy tổ chức buổi đánh golf còn gì bằng, Diệp Hoài An được một lần lên mặt với bọn người kia vì bây giờ ông ta đang là thông gia với Lục thị.
Hai mẹ con Bạch Sinh Liên cũng tỏ vẻ hống hách ngước mặt nhìn bọn người đó, lúc này Lục Dạ Hàn cùng Lục phu nhân đi tới, nhìn khí phách tiêu sái anh tuấn của anh, làm cho Diệp Thiến Thiến bị say mê nhưng tức giận vô cùng vì bị Diệp Tâm Ngữ phỏng tay trên của cô, nếu không thì danh Lục thiếu phu nhân đã thuộc về cô rồi.
“Con nhỏ đó đâu rồi mẹ?”
Diệp Thiến Thiến nói khẽ vào tai Bạch Sinh Liên.
“Không biết, nó ngốc như vậy đến đây cũng chỉ có phá phách thôi.”
Bạch Sinh liên giở dụng khinh bỉ, lúc này Diệp Thiến Thiến liền cố tỏ ra sức hút của mình để gây sự chú ý tới Lục Dạ Hàn, nhưng anh nhìn còn không nhìn nói chi là để ý cô ta.
“Chà con trai của Lục chủ tịch đây sao, đúng là tướng mạo khôi ngô khí phách lại rất giống Lục chủ tịch đó.”
Hà Tổng đi tới khen ngợi Lục Dạ Hàn, anh thầm bật cười trong bụng vì nghe mấy câu khen ngợi này đến chán ngấy rồi, không biết có phải là thật lòng hay không, hay là chỉ muốn nịnh bợ cha của anh thôi.
“Lục thiếu gia tôi muốn thách đấu với cậu, có muốn thử so tài chút không?”
Lãnh Gia Hào đi tới muốn so tài đánh golf với anh.
“Được thôi.”
Đã đến đây rồi thì không để uổng phí thời gian, ra ngoài vận động một chút cũng không sao, Lục Dạ Hàn cầm cây gậy đánh golf lên cùng Lãnh Gia Hào đi tới vạch được đánh dấu trên đất, mọi người nhìn khí phách phong độ của anh không khỏi ngưỡng mộ.
Lãnh Gia Hào cũng không kém cạnh gì anh, Lãnh Gia Hào bước vào vạch sau đó phát bóng với tư thế chuyên nghiệp, một cú phát bóng thật đỉnh cao đúng kiểu một phát ăn ngay.
Đến phiên Lục Dạ Hàn, anh cũng vào tư thế sẵn sàng, bắt đầu phát bóng, nhưng lần này trái bóng bay thẳng vào lỗ không hề có vụ lăn trên đất rồi mới rơi vào lỗ như Lãnh Gia Hào, phải nói ai cũng thán phục, tài đánh golf của anh thụ hưởng do từ nhỏ đã được Lục Dạ Minh đào tạo.
“Nhường rồi.”
Lục Dạ Hàn nhếch môi cười tự tin nói, Lãnh Gia Hào thầm thán phục và nhận thua.
“Không hổ danh là con trai của Lục chủ tịch, cả môn đánh golf cũng giỏi nữa, được mở mang tầm mắt rồi.”
Một vài người đi tới khen ngợi anh, Lục Dạ Minh rất tự hào về con trai của mình, lúc này Diệp Tâm Ngữ cũng đi tới, cô mặc trên người bộ trang phục thể thao, tuy giản dị nhưng không thể che giấu được thân thể hoàn hảo đằng sau bộ trang phục tầm thường đó.
“Là Diệp tiểu thư của Diệp gia đấy sao?”
“Tuy gương mặt không ưa nhìn lắm, nhưng mà thân hình này quá tuyệt hảo, nếu gương mặt xinh một chút chắc là tuyệt thế mỹ nhân rồi.”
“Cô ấy là vị hôn thê của Lục gia đấy, nhưng nghe nói cô ấy ngốc lắm.”
Mọi người bắt đầu bàn tán và khen ngợi thân hình của Diệp Tâm Ngữ, thật uổng cho thân hình đầy đặn chuẩn đến từng cen ti mét như vậy mà, nếu được thêm gương mặt khả ái nữa thì tốt quá rồi, nhưng họ nào biết rằng đằng sau lớp make up đó cô muốn che đi sự xinh đẹp hoa ghen liễu hờn của cô.1
“Dù thân hình có đẹp hay gương mặt khả ái đi nữa cũng mãi chỉ là một đứa ngốc thôi.”1
Lục Dạ Hàn liền lên tiếng khinh bỉ cô trước mặt mọi người, anh thật không hiểu sao ba mẹ mình chỉ vì lời nói của ông đại sư đó mà bắt ép anh phải lấy một người như vậy nữa, muốn anh điên lên giống cô luôn hay sao?
“Thiếu gia nói đúng, nhìn cô ta kìa lại bày trò gì nữa rồi.”
Lúc này mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt chế giễu về phía cô hùa theo nịnh bợ Lục Dạ Hàn, Diệp Tâm Ngữ do không biết đánh golf nên cô đã đi tới bên những bụi cỏ bắt dế, hành động ngây thơ như trẻ mới lên ba.
Cô liền bị một màn chụp ếch ngay trước mặt mọi người do trượt chân ngã, cả người toàn là bùn đất, cô vẫn hì hục bắt cho bằng được con dế, hành động của cô làm cho những người ở đây bật cười.
“Nhìn cô ta kìa, ai lại mang cô ta đến đây vậy?.”
“Nghe nói cô ta là vị hôn thê của Lục thiếu gia, thật vô phước khi Lục gia có một cô con dâu như vậy.”
Tiếng bàn tán thầm thương cho Lục Dạ Hàn, tài mạo xuất chúng như vậy lại lấy phải một cô vợ nửa điên nửa khùng như vậy, Lục phu nhân và Lục lão gia nhìn hành động của cô mà bất lực.
“Mẹ xem nó làm mất mặt gia đình ta và cả gia đình Lục thị nữa.”
Diệp Thiến Thiến đưa ánh mắt căm ghét về phía Diệp Tâm Ngữ, tại sao Lục gia vẫn còn trơ mắt như vậy nhìn Diệp Tâm Ngữ bị cười nhạo mà không mất mặt hay sao?
“Mình có gì mà thua con nhỏ ngốc đó chứ, lại đi chọn nó không chọn mình, thế có tức không chứ?.”
“Con yên tâm, dù có cưới thì sau này Lục Dạ Hàn sẽ sớm li hôn nó thôi, bây giờ con nên thể hiện bản thân mình tài sắc vẹn toàn trước mặt họ để họ thấy con hơn nó gấp ngàn lần.”
Bạch Sinh Liên liền an ủi con gái, cô bắt đầu đi tới sẵn sàng tư thế phát bóng, tuy không chuyên nghiệp nhưng lại khiến mọi người ở đây đổ dồn ánh mắt về phía cô, không phải vì đánh golf hay mà là chiếc váy ngắn của cô ta làm khơi gợi ham muốn của bọn đàn ông ở đây.
Lục Dạ Hàn vẫn chăm chú nhìn Diệp Tâm Ngữ làm trò ngốc nghếch ở bụi cây kia, anh đi tới chỗ ba mẹ mình, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Vừa lòng ba mẹ chưa, cô ta làm cho bọn người đó cười vào mặt ảnh hưởng danh tiếng của Lục gia ta, ba mẹ thấy vậy mà coi được sao?.”
Lục Dạ Hàn quát lớn anh không thể nhịn được nữa, còn đâu là danh tiếng mặt mũi của anh nữa đây.
“Ba mẹ sao lại có thể xem như chẳng có gì, ba mẹ thấy như vậy vui lắm sao, hả dạ lắm sao, con dâu tương lai của ba mẹ làm trò cười cho thiên hạ kìa nhìn cho kỹ đi!”
“Con im ngay! Ba mẹ cũng vì muốn tốt cho con, nếu không vì lo cho tương lai của con sau này thì con có sống chết hai thân già này cũng không quan tâm tới đâu.”
Lục Dạ Minh đứng dậy quát lớn, gương mặt của ông hết sức tức giận vì câu nói của anh.
“Mặt mũi của con quan trọng hơn cái tính mạng con à? Hai thân già này chịu đựng cũng chỉ vì con, con còn không hiểu cho mà còn trách móc à?”
Ông tức giận đến nổi mặt đỏ cả lên, Lục phu nhân liền trấn tĩnh can ngăn hai người lại, hai cha con này bình thường rất yêu thương nhau mà nay đụng chuyện lại tính tình nóng như nhau, cãi nhau lớn tiếng như vậy.
“Tốt nhất nên im lặng và làm theo, đừng để ta phải nóng giận.”
Lục Dạ Minh nói rồi rời đi, Lục Dạ Hàn ôm cục tức trong bụng không thể giải bày được, anh đưa ánh mắt sắc như dao nhìn về phía cô..