Trong mấy ngày qua đột nhiên đang yên đang lành Jack lại gửi tin nhắn cho Lục Dạ Hàn, cứ ngỡ là tin vui nào ngờ lại là một tin chấn động, Lục Dạ Hàn đọc dòng tin nhắn của Jack trong lòng lúc này nổi lên một cơn lửa giận.
“Ông già đó sao lại bỏ hợp tác với mình?”
Lục Dạ Hàn tức giận quăng quyển sách trên tay xuống, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho người của anh.
“Điều tra nguyên nhân chuyện hợp đồng của AB cho tôi.”
Lục Dạ Hàn bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện đều do Trương Tiểu Mỹ gây ra, xem ra anh đã đánh giá thấp cô rồi, lúc này người kia gọi lại cho Lục Dạ Hàn.
“Lục thiếu, do Trương thị đã ký kết hợp tác với AB rồi ạ.”
“Được rồi.”
Lục Dạ Hàn tức giận đập mạnh xuống bàn, quả như anh dự đoán không ngờ cô lại phỏng tay trên của anh.
Lục Dạ Hàn lần này muốn tự điều tra về thân phận của cô, anh lên mạng tìm kiếm thông tin của Trương thị nhưng hoàn toàn không ó thông tin gì về người tên Trương Tiểu Mỹ cả.
“Chỉ có một người tên Trương Diệu Ái, thân phận của cô ta quá bí ẩn.”
Lục Dạ Hàn cũng bó tay, anh liền cho người điều tra thân phận của Lục Tiểu Mỹ, nhưng nhận lại vẫn là một ẩn số, có một người tên Trương Tiểu Mỹ là em gái của Trương Diệu Ái nhưng đã chết từ lâu.1
“Chết tiệt, cô là rốt cuộc là ai sao thông tin lại bí ẩn như vậy?”
Lục Dạ Hàn bực tức đi tìm Trịnh Thanh Phong, có vẻ sẽ tìm được một chút thông tin gì đó, Trịnh Thanh Phong vẫn như thường lệ an hay lượn lờ ở những hộp đêm, Lục Dạ Hàn cũng khá chán ghét cái nơi này, thường những lúc buồn bực anh mới tìm đến đây thôi nhưng anh càng thấy nó quá vô nghĩa, chỉ có thể làm bạn với rượu và tiếng nhạc xập xình.
“Lục thiếu, tôi ở đây.”
Trịnh Thanh Phong nhìn thấy Lục Dạ Hàn liền đưa tay vẫy vẫy, Lục Dạ Hàn nhíu mày đi tới, lần này bên cạnh anh có tận hai cô gái, người thì bồi rượu người thì đấm bóp cho anh.
“Có thể lần nào gặp cậu cũng ngồi một mình được không?”
“Xin lỗi tôi không thể nhạt nhẽo như cậu được.”
Lúc này Trịnh Thanh Phong buông hai cô gái đó ra, để hai cô gái đi vào bên trong, Lục Dạ Hàn liền lấy tấm ảnh của Trương Tiểu Mỹ đưa cho Trịnh Thanh Phong, vừa nhìn thấy Trương Tiểu Mỹ anh đã sáng cả mắt lên.
“Đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, nhìn kìa vòng nào ra vòng nấy, ôi cái đôi môi này..”
“Ngưng ngay!”
Lục Dạ Hàn không để Trịnh Thanh Phong không ngớt lời khen ngợi về Trương Tiểu Mỹ, anh liền cắt ngang lời của Trịnh Thanh Phong và dùng ánh mắt sắc bén như dao lườm Trịnh Thanh Phong.
“Cậu biết cô ta không?”
Trịnh Thanh Phong lúc này cũng bắt đầu trở lại nghiêm túc.
“Không biết nhìn lạ lắm, mà xinh quá làm mai cho tôi à?”
Lục Dạ Hàn liếc xéo anh, làm Trịnh Thanh Phong lạnh sống lưng và im lặng không dám nói gì thêm.
“Cô ta là người đứng đầu Lục thị nhưng có thân phận quá bí ẩn, cô ta đang tranh đấu với tôi giành hợp tác với AB.”1
“Ra là vậy, cậu vậy mà lại cũng có ngày thua một cô gái à, không chừng là định mệnh của cậu cũng nên à quên cậu có vợ rồi.”
Lục Dạ Hàn không mấy để ý đến chuyện mà Trịnh Thanh Phong nói cho lắm, chuyện bây giờ là anh muốn tìm rõ thân phận và điểm yếu của Trương Tiểu Mỹ, nhưng tất cả vẫn chỉ là một ẩn số.
Anh không muốn nói chuyện với Trịnh Thanh Phong nữa, liền quay trở về nhà, anh tức giận về chuyện của Trương Tiểu Mỹ nên vừa về đến nhà đã giận cá chém thớt, quăng đồ bờ bộn khắp phòng của mình.
Diệp Tâm Ngữ lúc này đi tới mang đĩa trái cây lên cho anh ăn để cám ơn chuyện anh đã xoa bóp vết bầm hôm bữa cho cô, nhưng không ngờ vừa bước vào phòng, Lục Dạ Hàn đã dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía cô.
“Anh có muốn ăn chút không, ngon lắm.”
Diệp Tâm Ngữ không để ý đến sắc mặt của anh mà cô đi thẳng tới chỗ anh đưa đĩa trái cây ra trước mặt anh.
Xoảng.
Tiếng đổ vỡ vang lên, lúc này Diệp Tâm Ngữ sợ hãi lùi về phía sau, cô khụy xuống đưa tay nhặt mảnh vỡ của cái đĩa lên liền bị Lục Dạ Hàn túm lấy cổ áo quăng mạnh ra ngoài.
“Cút ra ngoài ngay!”
Tiếng quát của Lục Dạ Hàn làm cho Lục phu nhân ở dưới nhà nghe được bà liền nhanh chóng đi lên xem thử, nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ đang ngồi khụy bên sàn nhà, còn xung quanh căn phòng của Lục Dạ Hàn vô cùng bừa bộn, một mớ hỗn độn cả lên.
“Dạ Hàn, con điên rồi à? Con còn tính người không?”
“Con bé thương con đi làm mệt mỏi nên đã tự thái trái cây cho con ăn, có lòng như vậy không nhận thì thôi mắc gì mà ra tay với con bé như vậy hả?”
Lục Dạ Hàn lúc này cũng bình tĩnh trở lại, anh đứng ở một góc im lặng suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình, quả thật cô không có lỗi gì lại bị anh giận cá chém thớt như vậy.
“Con xin lỗi.”
Lục Dạ Hàn trầm giọng.
“Xin lỗi mẹ làm gì, xin lỗi Tâm Ngữ kìa, con nhìn đi con bé tuy ngốc nhưng nó biết ơn con đã xoa bóp vết bầm cho nên đã muốn làm điều gì đó cho con vui mà con lại đối xử với người ta như vậy!”
Lục phu nhân đỡ Diệp Tâm Ngữ đứng dậy, cô đưa tay lau nước mắt, đôi mắt ngấn lệ vô vọng nhìn về phía Lục Dạ Hàn, Lục phu nhân cảm thấy anh thật quá đáng, dù là con của bà nhưng bà không thể nào bênh vực anh được, dù không yêu cô nhưng anh và cô bây giờ đã là vợ chồng anh lại không nghĩ tình mà liên tục cười nhạo cô, khinh bỉ cô lần này còn bạo hành cô như vậy.
“Tôi xin lỗi, Tâm Ngữ hãy tha lỗi cho tôi.”1.