Lục Dạ Hàn đúng là bận bịu ngày đêm, vừa quản lý công ty của anh rồi còn quản ý thêm công ty của Diệp Tảm Ngữ, mọi chuyện khiến anh phải xoay 360 độ, Diệp Tâm Ngữ thì mổi ngày đều ở nhà không làm gì đâm ra chán và suy nghĩ tiêu cực, bởi mới nói phụ nữ khi mang thai rất dễ trâm cảm.
Cô đi tới đi lui, sau đó lại nằm xuống giường ngủ, trong giấc mơ cô mơ thấy Lục Dạ Hàn ôm ấp một cô gái khác xinh đẹp hơn cỏ, họ còn cười nhạo cô ngốc nghếch vẻ ngoài mang thai của cô xấu xí nữa, Diệp Tâm Ngữ liền ngồi bật dậy hét lên làm Lục phu nhân lo lắng chạy lên xem thử.
“Con sao vậy? gặp ác mộng sao?”
“Lục Dạ Hàn đi VỚI người khác, còn cười nhạo con nữa.”
Diệp Tâm Ngữ ôm lấy bà khóc lóc, Lục phu nhản liền ngồi xuống an ủi cô, đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng Diệp Tâm Ngữ vẫn tin những gì trong giấc mơ của cô sẽ thành sự thật.
“Con xấu xí rồi phải không mẹ?”
“Con khờ quá, Dạ Hàn nó lo công việc ngày đêm thời gian đáu mà lo mê mấy cô gái chứ, với lại nó đã có con rồi cần gì mấy cô gái ngoài kia, con khỏng tin nó sao?”
Diệp Tâm Ngữ không phải là không tin Lục Dạ Hàn nhưng mà cô sợ, nỗi sợ trong lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm, tâm trạng của những người mang thai đều rất giống nhau, vì vẻ ngoài tiều tụy kém sắc, dáng người cũng khồng còn được đẹp như
thời còn con gái, nên cô thật sự rất sợ anh chán chê vẻ ngoài của cô mà có tình nhản mới.
“Mẹ hiếu tâm trạng của con mà, không sao đâu, mà nè cho con đến thăm nó đó, mang cơm đến cõng ty cho nó ăn đi.”
Lục phu nhân thấy cô ở nhà mãi sợ cô buồn và lo lắng, nên bà tạo công chuyện cho cô đến đế thăm Lục Dạ Hàn cho thỏa nỗi nhớ nhung, cô được mẹ chồng cho ra ngoài một mình nên vui vẻ quên đi muộn phiền nhanh chóng nhận cơm hộp bà đã làm sẵn mang đến cho Lục Dạ Hàn ăn.
Lục Dạ Hàn đang làm việc rất siêng năng, hỏm nay anh còn phải gặp thêm đổi tác mới của công ty, quá nhiều chuyện đế làm khiến anh xoay tới xoay lui đến chóng mặt, Lục Dạ Hàn đứng dậy đi ra ngoài để chuấn bị đón vị khách quý đến công ty, là minh tinh hạng A nối tiếng sẽ là người đại diện gương mặt đại sứ thương hiệu cho tập đoàn của Lục Dạ Hàn.
“Chào Lục chủ tịch, đúng là hơn cả lời đồn khí phách ngất trời.”
Thấm Mi Trang nhìn Lục Dạ Hàn liền bị say nắng bởi vẻ ngoài điến trai và phong độ của anh, Lục Dạ Hàn chắng qua vì công việc chứ nữ nhân xinh đẹp cỡ nào anh cũng đã gặp qua nhiều rồi nên cũng không có bất ngờ lắm, làm sao so sánh bằng vợ của anh được chứ.
“Chào cỏ Thấm, vào trong rồi bàn chuyện.”
“ơ, tỏi hơi đói một chút, chúng ta có thể đi ăn rồi bàn chuyện luôn được không?”
Lục Dạ Hàn thấy cũng đến giờ trưa rồi nên anh cũng có chút đói nên đành đồng ý đi ăn cùng Thẩm Mi Trang, Diệp Tâm Ngữ vừa đến nơi mọi người liền nhận ra cô là thiếu phu nhân của Lục Dạ Hàn nên liền nghênh đón rất nồng nhiệt, cỏ định đi lên phòng làm việc tìm anh thì quản lý của Lục Dạ Hàn đi tới nói nhỏ vào tai của cô.
“Thiếu phu nhân cô có thế đợi được khỏng tại Lục chủ tịch đang ở nhà ăn và bàn chuyện với đổi tác.”
“Đang ăn sao? uổng công mang đến cho anh ấy, mà ăn với ai vậy?”
Diệp Tâm Ngữ khá tò mò, người quản lý không nghĩ nhiều liền vui vẻ trả lời.
“Với Thấm Mi Trang là minh tinh hạng A đấy ạ, cô ấy là đại sứ của tập đoàn Lục thị.”
Diệp Tâm Ngữ liền cảm thấy khó chịu trong người, thì ra dám đi ăn cơm với cô gái khác, Diệp tâm Ngữ liền trở nên bùng nổ khiến người quản lý ân hận cũng đã muộn rồi, lúc này Diệp Tâm Ngữ đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, cô liền cầm hộp cơm trên tay chạy đến nhà ăn đế tìm Lục Dạ Hàn.
Lúc này cả hai vẫn chưa hay biết chuyện gì, vốn là người lịch sự ga lăng nên Lục Dạ Hàn đã thế hiện một chút đế xem như là tôn trọng người hợp tác với mình, anh gấp một chút đồ ngon đế vào bát cho Thấm Mi Trang.
“Cám ơn Lục chủ tịch.”
Thấm Mi Trang cô với tay lấy khăn giấy thì Lục Dạ Hàn giúp cô lấy giấy ăn đế sẵn lẽn bàn cho cô, phải nói là bị hành động ga lăng này của anh khiến tim cô cũng hơi rung rinh một chút.
“Chuyện hợp tác, mong có thế hợp tác lâu dài nhé.”
Cô lấy chân mình cạ vào chân của Lục Dạ Hàn, biết ngay là lại muốn quyến rũ anh mà, Diệp Tâm Ngữ ở ngoài nhìn thấy được mọi chuyện lúc này cô vô cùng tức giận nhưng cô không chạy vào dằn mặt anh, cô đợi đến khi hai người ăn xong, muốn xem thử hai người còn tình tứ đến bao giờ.
“Cô Thầm,tôi đã có vợ rồi mong cô tự trọng một chút.”
Thấm Mi Trang nghe vậy liền rút chân mình lại, cứ ngỡ là trai tân nào ngờ đã là hoa có chủ rồi, có chút luyến tiếc.
“Thật xin lỗi, không ngờ nhìn trẻ vậy mà đã có gia đình rồi sao?”
“Tôi không trẻ đảu cũng sắp vào độ tuổi ba mươi rồi.”
Lục Dạ Hàn nhéch môi cười, cả hai liền bỏ qua chuyện này đi thẳng vào vấn đề bàn chuyện chính sự, cả hai trông rất nghiêm túc nên cũng không có hành động đụng chạm nhau nữa.
Sau khi cả hai dùng bữa xong thì đi ra ngoài,vừa đấy cửa đi ra thì Lục Dạ Hàn tá hỏa vì thấy Diệp Tâm Ngữ đang ngồi trên ghế đợi sẵn, vẻ mặt không được vui cho lắm, Lục Dạ Hàn biết ngay là có điềm không tốt anh liền đi tới ôm cô vào trong lòng
“Bà xã, em đến sao khồng vào mà ngồi đây?”