Lục Dạ Hàn vẫn đứng đó gương mặt tươi tỉnh hơn lúc trước, anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, nhưng cô lại chán ghét cái ánh mắt đó của anh khi dành cho Trương Tiếu Mỹ.
“Lâu quá không gặp.”
Cô nhẹ giọng lịch sự chào lại, nhưng trong thâm tâm không còn chút cảm xúc gì.
“Có rảnh đi ăn với tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi rất bận tôi đi trước đây.”
Diệp Tâm Ngữ cúi mặt rồi lướt qua anh, sao lại cảm giác cô đơn như vậy,lúc này Diệp Tâm Ngữ lên xe đi cùng với Phong Vũ Luân đến chổ bàn giao chính sự, Lục Dạ Hàn nhìn theo bóng dáng của cỏ lẽn xe đi khuất dường như cô đang xa lánh trổn tránh anh thì phải.
“Cô ấy bị sao vậy nhỉ?”
Phía Bạch Sinh Liên, bà ta đã thỏa mãn mọi chuyện rồi, cuối cùng gia sản của Diệp thị đã hoàn toàn rơi vào tay của bà ta, bà ta đã tuyển dụng những sát thủ có tài nghệ cao siêu đế nhằm giết mối hiếm họa cuối cùng đó là Diệp Tâm Ngữ, có vẻ bà ta nghĩ cô đã bị giết chết bởi tên sát thủ đó rồi, bà ta vươn vai hít thở khí trời.
“Sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, mất một đời đế tranh đấu giành quyền lực trong cái nhà này đã quá khố rồi.”
Bạch Sinh Liên đứng trước bài vị của chồng mình, chắc hắn bây giờ dòng họ Diệp gia đang ở dưới ảm ti rất hận bà ta, nhưng có ai biết được những gì bà ta làm ngày hôm nay đơn giản không vì cái gia sản mà vì sinh tòn, đã khiến bà ta trở thành một người đàn bà độc ác giết người không chớp mắt.
“Diệp gia từng là một cái địa ngục trần gian một khi bước vào khó có ngày ra.”
Bạch Sinh Liên xoay một vòng rồi cười lớn, bà ta bây giờ sống cô độc trong cái gia tài kếch xù ấy, bỏ mặc Diệp Thiến Thiến ngày ngày chịu đau khố trong trại cai nghiện, người làm mẹ như bà ta khỏng xứng đáng được gọi một tiếng mẹ.
“Kết thúc rồi.”
Phía Diệp Tâm Ngữ, cô cùng Phong Vũ Luân đến chỗ bàn giao công việc, sau khi họp xong cô cảm thấy nhức đầu, lưng lại rất đau, Phong Vũ Luân đã để ý rõ thấy dạo gần đây cô dường như đối cách ăn mặc của mình, không còn diện những bộ váy ngắn hay là ôm sát người nữa mà thay vào đó là những bộ váy rộng rãi, giày cao gót được thay bằng giày đế bệt.
“Nhìn cô gần đây rất lạ, bộ… cô có thai rồi sao?”
Phong Vũ Luân tính tò mò thẳng thắn nói nhỏ vào tai cô hỏi, Diệp Tâm Ngữ lườm anh một cái rồi khẽ đấy anh ra.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đã có chòng đâu mà có con chứ?”
“Lần trước đi ăn chung cô lại buồn nôn, mấy nay không gặp lại đối phong cách như vậy khiến người ta nghi ngờ thôi mà.”
Phong Vũ Luân mỉm cười đi theo phía sau cô, Diệp Tâm Ngữ dạo này tâm trạng không tốt mà anh trêu như vậy khiến cỏ muổn đá anh một cái vậy đó.
“Nè đợi tôi với!”
Phong Vũ Luân chạy theo cô, cả hai đi được một đoạn thì nhìn thấy Lục Dạ Hàn đang đứng nói chuyện với một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ vô cùng, chân dài nước da trắng mịn, nhìn qua chắc có lẽ là người mẫu VỚI cách ăn mặc sang trọng như vậy có lẽ là người mẫu rồi.
“ơ đó là Hoằng San mà, ở ngoài đúng là xinh thật đấy.’
Phong Vũ Luân nhìn thấy cô gái đó hai mắt liền sáng như sao, Diệp Tâm Ngữ nhìn cách anh nói chuyện vui vẻ với cô gái đó thật giống lúc mới lần dẫu anh gặp và nói chuyện với cô, đúng là đàn ông rất dễ thay đối, không có vợ rồi liền muốn tung cánh bay tự do nay đi với em này mai đi với em kia.
Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy vẻ ngoài phong lưu đào hoa của anh bây giờ thật khác xa so với hình tượng lạnh lúc trước đây mà cô biết, Phong Vũ Luân mãi si mê cô người mẫu chân dài đó mà quên mất đang ở cùng Diệp Tâm Ngữ, cô đưa tay véo vào hỏng anh một cái mạnh.
“Phong chủ tịch, nếu thích thì qua bên đó đi, tôi đi trước đây!”
Diệp âm Ngữ nói rồi liền đi lẽn xe, Phong Vũ Luân lúc này mới giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng màu hồng của mình, nhanh chân chạy theo cô lên xe, Phong Vũ Luân liền mè nheo ôm lấy tay của cô.
“Cô như vậy là đang ghen sao? Người ta chỉ nhìn có xíu thôi hà, bây giờ tỏi nhìn cô nè, quay mặt qua đây nào!”
Phong Vũ Luân đưa tay kéo mặt cỏ đối diện mình, anh cúi mặt lại gần định hôn cô, Diệp Tâm Ngữ trợn tròn mắt nhìn cái tên bá đạo này định làm gì cô vậy? Lúc này Lục Dạ Hàn từ xa đã định để xem biểu hiện của cô nào ngờ cô không ghen tuông mà còn định hôn Phong Vũ Luân thật sao?
ở góc nhìn này thì cứ ngỡ họ đã hôn nhau nhưng thật ra đã bị Diệp Tâm Ngữ đấy ra ngoài, cô đấm vào đầu của anh một cái rò đau, không ngờ nhìn thì mỏng manh yếu đuối vậy mà lại mạnh mẽ đến như vậy, Phong Vũ Luân bị cô đấm đến nối thấy ngàn sao luỏn rồi.
“Không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Phong Vũ Luân ôm lấy đầu mếu máo, Diệp Tâm Ngữ nhìn ra phía Lục Dạ Hàn, ánh mắt cả hai lướt qua nhau một cách vô tình, cô không muốn nhìn thấy anh ngay lúc này nữa liền lái xe quay về công ty.
“Anh Lục, anh sao vậy?”
Hoằng San ôm lấy cánh tay Lục Dạ Hàn nũng nịu, anh chỉ muốn dùng cô ta đế Diệp Tâm Ngữ ghen nào ngờ cồ không những không ghen còn phớt lờ anh nữa, thiệt là tức chết mà, Lục Dạ Hàn hất cô ta ngã xuống đất sau đó liền rời đi không nói cảu nào.
Lúc này bác Dương đã lẻn vào Diệp gia, lúc này Bạch Sinh Liên thiếu hơi đàn ông nên bà ta lại mang đàn ông về nhà đế hưởng lạc không sợ bị ai quấy rầy nữa, bác Dương cũng lớn tuối rồi mà phải chịu xem với nghe cảnh này, thật là đau tim muốn lên máu luôn rồi.
Bác Dương cổ gắng bỏ ngoài tai, bác bắt đầu đi tìm cuộn camera trích xuất trong nhà, từng phòng đều có lắp camera do lúc trước theo dõi Diệp Tâm Ngữ nên đến nay vẫn chưa gỡ bỏ, ông nhanh chóng kiếm tra vào sao chép vào trong USB tất cả, quả như dự đoán mọi bằng chứng đều nằm ở đây chỉ cần gộp lại thì có thế kết án và đưa mọi chuyện ra ánh sáng được rồi.
Bác Dương dễ dàng làm xong mọi chuyện và quay trở về nhà, Diệp Tâm Ngữ đang ngồi ăn thì bỗng bác Dương từ bên ngoài hớt hải chạy vào mang cái USB đưa cho cô, cô nhanh chóng cắm vào máy tính đế theo dõi, thì ra hung thủ năm lần bảy lượt muốn giết cô là người của Bạch Sinh Liên phái đến, còn có cả một nhân tố quan trọng trên tay của bà ta.
“Bác Dương xem kìa!”