Diệp Tâm Ngữ ăn ngon lành, sau khi ăn xong còn được ăn tráng miệng thêm trái cảy mà Lục phu nhân đã gọt sẵn nữa.
“Con thèm chua sao?”
Lục phu nhân thấy vậy liền vui mừng, theo như kinh nghiệm của bà thì thèm chua có thế sẽ mang thai con trai, vì lúc trước khi mang thai Lục Dạ Hàn bà cũng rất thèm chua, ăn rất nhiều món chua, nhưng cũng không thế tin được chỉ khi thai nhi hình thành rồi siêu âm mới biết được, nếu là con trai thì Lục gia có quý tử nối dõi rồi.
Lục Dạ Hàn tỉnh dậy khắp người đều đau nhức khó chịu, anh ngồi dậy nhìn xung quanh những ký ức trong đầu bắt đầu ùa về lúc nguy hiểm nhất anh đã nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ xuất hiện, cô đã cứu anh một mạng, tại sao lại là cô? Tại sao lúc anh buồn hay những lúc anh mệt mõi hay hiện tại anh gặp nguy hiếm cô đều xuất hiện.
‘Tâm Ngữ, anh đối xử với em như vậy mà em vẫn muôn bảo vệ anh sao?”
Lục Dạ Hàn vẫn còn đang tự trách bản thân mình thì Diệp Tâm Ngữ đấy cửa đi vào trên tay là bát canh nóng, anh vừa nhìn thấy cô tâm trạng liền thoải mái hơn vì anh chắc chân rằng người con gái cứu mình chính là cô.
“Tâm Ngữ, đến đây.”
Lục Dạ Hàn trâm giọng gọi cô, cô nhẹ đặt bát canh xuống đi tới gần anh,cô không ngờ Lục Dạ Hàn liền nắm tay cô kéo xuống nằm bên cạnh mình, anh ôm lấy cô vào lòng lúc này anh mới hiếu được sự nhớ nhung và mất mát không có cô bên cạnh, nhưng nhớ lại chuyện cô mang thai thì không cách nào khổng chế được cảm xúc của mình.
“Dạ Hàn anh ăn chút canh đi, mẹ nấu cực lắm.”
Diệp Tâm Ngữ vừa mang bát canh đến cho anh thì anh liền hất tay cô làm bát canh rơi xuống đất, dính vào chân của cô làm cô bị bỏng, cô cam chịu khụy người xuống dọn dẹp lại mọi thứ, biết ngay anh vẳn còn nghi ngờ và không tin tưởng cô.
“Ra ngoài đi, đừng nghĩ cứu tỏi thì tỏi sẽ bỏ qua cho cô, cỏ cố ý bày ra mọi chuyện đế ra tay cứu tôi nhằm muốn cho tôi tin tưởng cô sao?”
Lục Dạ Hàn không những không tin cỏ lại còn đố mọi chuyện cho cô nữa chứ, Diệp Tâm Ngữ chịu đựng đủ rồi, cô đl lại tủ của anh lập tức xé bỏ tờ giấy đăng ký kết hôn trước mặt anh, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh bây giờ thật khác, không còn vẻ yếu đuôi nữa mà là một vẻ mặt đau lòng, trái tim cô lạnh lẽo rồi không còn muốn ngu ngốc vì một kẻ võ tảm như vậy nữa.
“Cô… cô dám?”
Lục Dạ Hàn không ngờ cô lại hành động như vậy, anh trợn tròn mắt hoảng hốt, lúc này Lục phu nhân đi lên thì thấy mọi chuyện đã nông nối này rồi, nhìn lại đống hỗn độn và mảnh giấy bị xé tan nát trên sàn, lúc này bà mới hiếu ra mọi chuyện.
“Tâm Ngữ, con… sao lại hồ đồ như vậy?”
Lục phu nhân nhặt mảnh giấy trên sàn muốn ghép lại, Diệp Tâm Ngữ đỡ bà đứng dậy.
“Mẹ, con muốn ly hỏn, xin mẹ hãy đồng ý.”
Diệp Tâm Ngữ nói câu nói này mà tim cô quặng thẳc, Lục Dạ Hàn cũng như chết lặng tại chỗ, anh chưa từng nói ra câu này ấy vậy mà cô lại dám nói ra, Lục Dạ Hàn liền đứng dậy đi tới chỗ cô.
“Được, ly hôn thì ly hôn, tôi đợi ngày này lâu lắm rồi.”
“Em chịu đựng quá nhiều rồi, muốn được nghỉ ngơi, trả lại tự do cho anh.”
Diệp Tâm Ngữ nói rồi quay lưng rời đi, cỏ chính thức rời khỏi Lục gia với bàn tay trắng không mang theo bất cứ thứ gì đi, vốn dĩ không có món gì thuộc về cô cả, cô cũng không cần mấy thứ vô nghĩa đó.
“Là con đã ép Tâm Ngữ tới bước đường cùng, con đúng là đứa con trai ngoan một người chồng tốt, rất tốt!”
Lục phu nhân lần này không nhịn được nữa mà quát lớn rồi cũng rời đi, Lục Dạ Hàn ở lại trong căn phòng trống vẳng, cánh cửa đóng chặt lại, anh ngồi khụy xuống sàn đất, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, sâu trong ánh mắt của Diệp Tâm Ngữ cho thấy rằng anh đã không còn đường quay đầu nữa rồi, anh nhặt mảnh giấy đăng ký kết hôn của hai người lên, nhẹ nhàng lắp ghép lại nâng niu, những mảnh giấy đã rách, tình cảm cũng nát rồi làm sao có thế hàn gắn lại được nữa.
Diệp Tâm Ngữ lái xe rời khỏi Lục gia quay về nhà riêng của mình, cô ngã lên giường nằm, đưa đôi bàn tay của mình lên cao ngắm nhìn, là cô đã tự tay xé nó là chính cô đã hủy hoại cái thứ ràng buộc anh và cô, nếu như lúc đầu có lẽ cô đã rất vui nhưng bảy giờ thì sao? Cô chỉ muốn giải thoát cho anh và cả bản thân mình.
“Kết thúc rồi.”
Lúc này bác Dương gọi điện cho cô, Diệp Tâm Ngữ liền đưa tay gạt những giọt nước mắt của mình.
“Tiểu thư, Diệp lão gia… mất rồi, cái chết rất giống phu nhân/
Câu nói của bác Dương khiến cô như chết lặng, cái chết của ông rất giống mẹ của cô ư? Cô nên vui mừng mới phải nhưng sao lại đau đớn thế này, dù gì trong người cô cũng chảy dòng máu của ông ta, ông ta là cha ruột của cô, phải! Cồ rất muốn ông ta chết bây giờ đã vừa lòng hả dạ rồi nhưng sao cô lại khóc chứ?
“Con biết rồi, chắc chẳn là do Bạch Sinh Liên gây ra, bác giúp con điều tra kỹ cái chết của cả hai, con sẽ nhờ người bạn bên pháp lý giúp giải quyết, con nhất định đưa mọi chuyện ra ánh sáng, khiến bà ta phải trả giá đắt.”
Diệp Tâm Ngữ vừa ngắt máy, cô ôm lấy thân mình khóc lớn, bây giờ vinh hoa phú quý đã là gì trong mắt cô nữa, cô đã mất mẹ lẫn cha và cả tình yêu của cô, cỏ không còn gì nữa cô chỉ còn lại một bảo bối đang nằm trong bụng vẩn chưa chào đời, cỏ phải bảo vệ cốt nhục của mình thoát khỏi những tranh đấu này, không thế đế ai làm hại con của cô trừ khi bước qua xác của cô trước.
“Con… mẹ nhất định đưa mọi chuyện ra ánh sáng, Bạch Sinh Liên phải đền mạng cho ông bà ngoại.”
Diệp Tâm Ngữ tuy rất hận Diệp Hoài An nhưng trong lòng cô vẫn coi ông ta là cha của mình, máu chảy thì ruột mềm nên nghe tin ông mất cảm giác đau đớn xé tâm can, nếu con đàn bà đó không xuất hiện có lẽ cô đã có một gia đình hạnh phúc yên bình như cô mong muốn rồi, người cô hận nhất bảy giờ chính là Bạch Sinh Liên, cô phải khiến bà ta trả giá cho những gì bà ta đã gây ra.
Cô lén đến bệnh viện, cô lợi dụng không có Bạch Sinh Liên ở đây nên cô đã vào nhìn mặt của ông lần cuối, bây giờ ông đã sắp chuyến tới nhà xác đế chuấn bị làm thủ tục chôn cất, cô rất muốn đưa ồng đến mảnh đất của mẹ mình đang yên nghỉ đế chôn cất ông bên cạnh nhưng cỏ sợ mẹ của cô không chấp nhận, vì những gì ỏng đã gây ra cho bà.
“Cha… hãy an nghỉ.”
Diệp Tâm Ngữ cúi đầu chào ông coi như tiễn biệt lần cuối, cô quay lưng rời đi, cô quay trở về tiếp tục dưới thân phận là Trương Tiếu Mỹ, từ ngày hôm nay Diệp Tâm Ngữ đã chết rồi chỉ còn lại Trương Tiểu Mỹ thôi, chính Lục Dạ Hàn đã giết chết cô gái ngây thơ ngốc nghếch đó mãi mãi rồi.
Lục Dạ Hàn cũng bắt đầu quay trở lại đời sống bình thường, tâm anh dường như không còn đặt nặng việc Diệp Tâm Ngữ ra sao nữa, anh được tự do rồi được là chính mình không cần phải quan tâm gì thêm, anh và Diệp Tâm Ngữ vô tình lướt qua nhau như hai người xa lạ, cô thấy bóng dáng quen thuộc của anh vừa đi ngang qua liền quay đầu lại nhìn, anh vậy.
Cả hai nhìn nhau một lúc, Diệp Tâm Ngữ mới nhớ lại cô mang thân phận là Trương Tiếu Mỹ nên anh mới quay đầu lại nhìn cô thôi, nếu là Diệp Tâm Ngữ thì sao?
“Cô Trương, lảu quá không gặp.”