“Nằm đó đi, mẹ tôi mà thấy sẽ lại giận đấy, nên nhớ tôi chiều ý mẹ thòi chứ không phải tồi muốn.”
Lục Dạ Hàn lấy gối chắn ngang ngay giữa, anh nằm xuống rồi xoay mặt vào bên trong, Diệp Tâm Ngữ nhìn bóng lưng của anh thật cô đơn, nếu cô không ngốc anh sẽ đối xử với cô như thế nào? Sẽ như cách anh đổi xử với Trương Tiểu Mỹ đúng không.
Ngày hôm sau, lục Dạ Hàn đến công ty sớm, Diệp Tâm Ngữ thức dậy thấy anh đã không còn ở bên cạnh nữa, cô cũng quen với cảm giác này rồi, bổng cô nhận được tin nhắn.
[Có rảnh không, đi bắn cung với tôi nhé!]
Diệp Tâm Ngữ khẽ bật cười, không lẽ anh co tình cảm với Trương Tiếu Mỹ rồi sao, ngày càng thân thiết với Trương Tiếu Mỹ, điều này được xem là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Bỏ bê vợ con ờ nhà để đi chơi cùng người phụ nữ sang trọng xinh đẹp và thành công, anh có đáng đế có được tình yêu chân thành của cô không?
[Được thôi, chiều đi nhé hiện tại tôi đang bận.]
[Tôi đợi cô, rảnh thì nhắn cho tồi nhé.]
Lục Dạ Hàn vừa nhắn vừa mỉm cười, nhân viên trong công ty bắt đầu đế ý biểu hiện lạ của anh, vừa nhìn đã biết là biếu hiện của người đang có tình yêu, nhưng không ai dám trêu chọc hay bàn tán.
Diệp Tâm Ngữ đi xuống gác thấy Lục phu nhân và Lục lão gia không có nhà, trên bàn là một mảnh giấy nhỏ.
[Dạ Hàn mẹ và cha đi công tác, con ở nhà chăm sóc Tâm Ngữ, nếu dám ức hiếp con bé, thì cấn thận cái đầu của con đấy.]
Diệp Tâm Ngữ liền có cảm giác không lành, sợ không có Lục phu nhân chỗ dựa vững chắc của cô ờ nhà, anh sẽ ức hiếp lên mặt với cô cho mà xem.
Cô đế mảnh giấy lại chỗ cũ, cô đi lên phòng make up và thay quần áo đế đến công ty, vừa đến nơi quản lý đã đi đến vẻ mặt rất gấp rút.
“Trương chủ tịch, Phong chủ tịch muốn gặp cô đã ngồi sẵn ở phòng chờ.”
Diệp Tâm Ngữ ngạc nhiên, Phong chủ tịch sao? Cô liền nhớ ra người tên Phong Vũ Luân gặp ở bữa tiệc doanh nhân, cô không muốn để anh ta đợi lâu liền nhanh chản đi đến phòng chờ, vừa nhìn thấy cô Phong Vũ Luân liền sáng cả mắt lên.
“Trương tiếu thư, đợi cô đến sắp mòn xương sông rồi này.”
Phong Vũ Luân đi tới nắm tay cô kéo xuống ghế, nhìn vẻ mặt hào hứng của anh cồ hơi hoảng loạn.
“Phong chủ tịch có chuyện gì vậy? Đế tôi thở một cái”
“A tôi xin lỗi.”
Phong Vũ Luản liền buông cỏ ra khẽ gãy đầu, anh đưa bản hồ sơ yêu cầu hợp tác của Phong thị với Trương thị, không ngờ anh lại nhanh như vậy mà đã muốn hợp tác với cô rồi sao?
“Cái này, anh không cần suy nghĩ gì luôn à?”
Diệp Tâm Ngữ trợn tròn mắt ngơ ngác, hôm trước chỉ gặp nhau ở lễ doanh nhân , nói chuyện cũng đỏi ba cảu thỏi, không ngờ anh lại muốn hợp tác thật, cái con người này không phải có ý đồ gì đó chứ, Diệp Tâm Ngữ muốn suy nghĩ thêm.
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm, hôm khác tôi sẽ trả lời, bây giờ anh có bận gì thì về đi.”
“Tôi muốn mời cô ăn cơm có được không?”
Phong Vũ Luân dùng ánh mằt long lanh mong đợi, cô chỉ thở dài một tiếng rồi cùng anh đi ăn.
Lúc này Lục Dạ Hàn cảm thấy cỏ chút nhớ nhung cô, nên nhìn đồng hồ thấy điểm đúng giờ ăn trưa, anh liền muốn đến công ty của Diệp Tâm Ngữ và mời cô đi ăn cùng, nhưng không ngờ vừa lái xe đến nơi thì thấy Diệp Tâm Ngữ đang ngồi ăn cùng với một người đàn ông khác.
“Tên đó là ai?”
Lục Dạ Hàn cảm thấy khó chịu trong người anh nắm chặt hai tay lại sau đó liền đi tới gần chổ họ, Phong Vũ Luân gắp một miếng đồ ăn đặt vào bát của Diệp Tâm Ngữ, sao hành động này lại giổng Lục Dạ Hàn thế nhỉ, đàn ông họ đều có bản tính ga lăng giống nhau vậy sao?
“Được rồi, anh ăn đi, tôi tự gâp được.”
Phong Vũ Luân chống cằm nhìn cô ăn, đúng là nhìn gần cô quả là một tuyệt sắc mỹ nhân, nét đẹp không thế nhầm lẫn vào đâu được, không hề có nét đại trà như những người khác, một nét đẹp riêng biệt.
“Anh đừng nhìn như vậy tồi ngại lắm.”
Diệp tảm Ngữ lấy khăn lau miệng nhẹ nhàng nhắc nhở anh. “Nhìn cô thôi cũng đủ no rồi.”
Lục Dạ Hàn lúc này đi tới kéo ghế một cách tự nhiên ngồi bẽn cạnh Diệp Tâm Ngữ, bây giờ là tình huống gì đây, hai con người này bắt đầu trao cho nhau một ánh mât đầy tia lửa, nhìn họ
như sáp đánh nhau vậy, Diệp Tâm Ngữ ở giữa không biết nên làm gì trong tình huống này.
“Lục chủ tịch sao đến khỏng báo trước, tôi., à..”
Lục Dạ Hàn không đế Diệp Tâm Ngữ giải thích, anh liền lấy thức ăn trong bát của cỏ để qua một bẽn, sau đó gọi thêm phần khác cho cô, anh không thích ai khác tranh công với mình, Phong Vũ Luân đứng hình vài giây không hiếu chuyện gì xảy ra.
“Lục chủ tịch, sao… sao., anh ở đây? Anh biết cô ấy à.”
Phong Vũ Luân nhìn thấy Lục Dạ Hàn phải hét lên kinh ngạc, người đàn ông lạnh lùng không gần nữ giới bấy lâu bây giờ lại quan tảm đặc biệt đến một cỏ gái, lạ thật, mà cũng đúng thỏi một cô gái tài sắc vẹn toàn lại thông minh như vậy không rung động mới lạ.
“Thì sao, mà Trương tiếu thư cô cũng kì thật đó, đi ăn mà rủ một tiếng làm tôi tổn thương lắm.”
Diệp Tâm Ngữ trợn tròn mắt, đây là đang ghen sao? Cô chỉ biết im lặng vì trong trường hợp này không biết theo phe của ai.