Những ngày nằm viện vui như trẩy hội.
Tuệ lão gia cũng chỉ là ông ngoại, chỉ là người ba.
Lục lão gia lạnh lùng khí phách, cũng chỉ là ông nội, là người cha.
Hai người ông ghiền cháu đến độ, không nhìn thấy cháu là ăn ngủ không vô, tin thần giảm súc.
Bọn họ đều kéo qua phòng của Tư Duệ, nên ngày nào cũng rộn ràng tiếng nói.
Kể cả Tư Thần, dời luôn cái giường của anh qua phòng cô để được ở cạnh cô, còn hai người ông kia vừa đến thăm con, vừa đến thăm cháu, sáng đến thì chìu về, hôm nào cũng như hôm nấy.
Những ngày nằm viện nói đến khoảng khắc chán chường cũng không có, đến khi đến giấc ngủ, cũng có chuyện để nói.
Mấy hôm sau, hai người được xuất viện, vì lúc nằm viện họ không chuyển viện, nên ở đây cách xa thành phố nên mất một ngày đường trở về.
Căn nhà của Tư Thần mà lúc trước Tư Duệ ở đều giữ nguyên, lúc trước cô đi như thế nào thì lúc về nó như thế đấy.
Có đều không còn những tiếng của mấy người chị của cô nữa.
Hỏi thì mới biết, anh cho họ nghĩ làm hết rồi.
Lục Tư Thần cho một số vốn để sinh sống, ai muốn kinh danh mở quán, anh đều giúp, nên giờ đây ai ai cũng đều có cuộc sống công việc riêng của mình.
Xem như an lạc mà sống.
Chỉ có Vân Quyên, nói cách mấy cô cũng không chịu rời đi, muốn ở lại để chăm lo cho Tư Duệ.
Cô biết Tư Duệ có Lục Tư Thần chăm sóc, nhưng cô đã xem Tư Duệ là người nhà của mình, nên muốn được ở cạnh chăm sóc cô.
Lục Tư Thần cũng nghĩ sẽ thuê người làm để giúp việc, nếu là Vân Quyên thì sẽ tin cậy hơn, nên anh chỉ giữ một mình Vân Quyên lại.
Biết hôm nay cô về, Vân Quyên mấy hôm trước đã tất bật sắm sửa đồ dùng cho công chúa nhỏ nhà họ.
Để con gái vào nôi xong, Lục Tư Thần liền đuổi tất cả ra ngoài, kể ông nội ông ngoại cũng không cho ở lại.
"Mọi người ra ngoài đi, để con bé ngủ."
Lục Tư Ẩn nói: "Ba sẽ không lên tiếng."
"Không được, mọi người không ai được ở lại, ra ngoài, ra ngoài nhanh lên."
Công chúa nhà anh ngủ, không được để ai làm phiền hết.
"Em đi tắm đi." Lục Tư Thần ngồi trước nôi con, khẽ nói: "Sau đó nghĩ ngơi, để con anh chăm cho."
"Được."
Tư Duệ vẫn còn trong thời gian ở cữ, Lục Tư Thần gác lại công việc ở công ty ở nhà chăm cô.
Ngoài sinh hoạt bình thường ra, thì Tư Duệ chỉ nằm ở giường nghĩ ngơi.
Sợ cô buồn chán, Lục Tư Thần còn chỉ cô chơi game để giải trí.
Tiệc đầy tháng cũng đến.
Lục Tư Thần muốn chuẩn bị phải thật lớn thật tráng lệ cho công chúa, nhưng Tư Duệ lại muốn tổ chức nhỏ tại nhà, mời những người thân đến dự.
Lục Tư Thần nâng niu yêu chìu nhưng viên Minh Châu, làm sao có thể không làm theo ý cô được.
Ở nhà, họ gọi con gái là bé Mây, còn tên là Lục Ái Tư.
"Em thèm ăn bún bò."
Lục Tư Thần liền lấy điện thoại lên tra google về việc phụ nữ ở cử có ăn được bún bò không, sao khi biết phụ nữ ở cử có thể ăn bún bò nhưng không được ăn nhiều bà thường xuyên.
"Anh coi gì thế, em muốn ăn bún bò."
"Được, được, anh đi mua đây."
Lục Tư Thần nhanh lấy xe đi mua cho Tư Duệ, lúc đi, anh ghé tiệm hoa mua một bó cúc trắng, sau đó chạy đến khu mộ tập thể.
Anh đặt bó hoa trước bia mộ, đốt một cây nhan cậm lêm.
Làn khói bay lên tấm ảnh trắng đen của cậu thiếu niên khôi ngô đang nở nụ cười trên bia mộ, tạo nên một cảm giác thê lương.
Lục Tư Thần đứng dậy, đều đều nói: "Chào cậu, Cao Trọng Khang.
Đây có lẽ là lần ít ỏi từ khi cậu mất tôi đến đây thăm cậu.
Nhưng lời đã hứa năm xưa với cậu, tôi đã dan tay giúp đỡ em gái cậu.
Tuy không phải cuộc sống phú quý như lúc trước, nhưng ít ra hai đứa được cuộc sống tốt nhất, không lo ăn lo mặc.
Ba mẹ cậu, làm nhiều điều ác, họ phải bị trả giá, tôi không thể giúp được. Nhưng có lẽ họ chọn con đường tự sát để tốt cho hai đứa em của cậu.
Cậu có hiển linh phù hộ hai đứa em cậu bình an khoẻ mạnh mà sống.
Tôi và cậu, không còn nợ nhau nữa, hôm nay tôi đến thăm cậu như là lần cuối cùng tôi đến."
Lục Tư Thần đứng đó ba giây, quay người bước đi.
Được hai bước, anh có cảm giác phải sau có người nhìn đến mình, anh quay lại nhưng không có ai.
Nhưng lại có cảm giác, Cao Trọng Khang đứng đó nhìn đến anh, ngoại hình như năm xưa anh thấy, vẫn mãi không thay đổi.
Có lẽ mãi mãi vẫn như thế, không bao giờ thay đổi.
Cao Trọng Khang nở nụ cười như năm nào nhìn Lục Tư Thần, tiếng nói trong trẻo nói: "Cảm ơn cậu Lục Tư Thần."
Lục Tư Thần không nghe được gì ngoài tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc. Nhớ đến Tư Duệ, anh quay đi mua bún bò cho cô.
Bóng hình phía sau dơ tay tạm biệt anh, rồi từ từ biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cảm ơn cậu Lục Tư Thần.
Tạm biệt cậu, Lục Tư Thần.
/"Anh hai, anh hai."
Đứa bé khoảng ba tuổi trong nhà chạy ra, Cao Trọng Khang đưa tay bế lấy: "Thục An không chạy nữa, sẽ té đấy."
"Anh hai, đẹp không?" Cô bé dơ bàn tay bầu bĩnh mình lên cho anh xem con cá được vẽ bằng bút mực.
"Ai vẽ cho em thế?"
"Ái vẽ."
"Xấu chết được." Anh bế Thục An đi vào nhà.
"Ái vẽ đẹp mà."
"Gọi là chế ba."
"Không, Ái, Ái vẽ, tí nữa Ái vẽ cho anh hai nữa."
"Được được."
Đêm đã khuya, Thục Ái đứng trước cửa Cao Trọng Khang gọi: "Anh hai, anh hai."
Cao Trọng Khang hay thức khuya học bài, nên giờ vẫn chưa ngủ, anh đi ra mở cửa nói: "Sao thế?"
Bé gái đứng ngang vai anh, mặt một chiếc váy trắng, nói: "Em qua ngủ với anh hai."
"Nhưng anh vẫn còn học bài, em quay về ngủ với Thục An đi."
"An ngủ rồi, anh học, em sẽ chờ anh."
Nghe nói mà thương, Cao Trọng Khang cũng không thể chống đối với sự đáng yêu của em gái, đành thở dài chịu thua: "Được rồi, anh qua phòng ngủ với các em."
Thục Ái hô vang lớn: "Hoan hô."
"Sụyt, nhỏ thôi, để ba mẹ ngủ."
Cao Trọng Khang tắt đèn ra ngoài, Cao Thục Ái nũng nịu nói: "Ai hai cổng."
"Được, được." Cao Trọng Khang ngồi xuống, để Thục Ái ngồi lên lưng rồi cỗng cô lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!