/ Nhiều năm trước, tên cằm đầu băng đản xã hội đen lừng danh Lý Kha, trong vụ nổ bom ở biệt thự không tìm thấy xác, cứ ngỡ đã bị thiêu rụi, nhưng nhiều năm sau, công an phát hiện, hắn vẫn luôn lẫn chốn ngầm xây dựng lại bang của mình.
Sau ngày hôm đó, cảnh sát luôn âm thầm điều tra về hắn, nhưng vì sự tinh vi, hắn luôn lạng lách tra lùng công an một cách thành công.
Sáng ngày... Tháng ... Các đường dây của hắn bị công an tập kích, bắt sống tất cả các đàn em của hắn, còn Lý Kha, chết tại chỗ.
Theo điều tra, người đứng sau lưng Lý Kha không ai khác là bà Giai Trân, Lục phu nhân Lục thị.
Được biết, bà là vợ sau của Lục lão gia, lúc đầu vì ham mê giàu sang đã quyến rũ Tuệ lão gia nhưng bất thành, còn bị Tuệ phu nhân biết chuyện đã tìm bà ta cảnh cáo tránh xa chồng mình, trong lúc nói chuyện hai người xảy ta hiềm khích, Giai Trân đã cố ý xô mạnh Tuệ phu nhân đang có mang sắp sinh khiến bà phải sinh non dẫn đến khó sinh mất trên bàn sinh, vì camera bị hư nên không biết xảy ra chuyện gì, người ta đồn đoán Tuệ phu nhân tự ngã.
Sau đó, Giai Trân không bỏ khát vọng phú quý của mình, chuyển sang quyến rũ người có vợ cũng chính là Lục lão gia, nhưng cũng không thành công, bà ta bắt đầu tính kế lên giường với ông nhưng rồi thất bại, cuối cùng vẫn không bỏ cuộc, Giai Trân tự tìm đàn ông lên giường để mình có bầu, rồi giã danh người lao công, thừa cơ hội Lục Tư Ẩn uống say, bà ta tự cởi áo quần nằm lên giường giã vờ bản thân đã qua đêm với ông.
Lúc đầu, bà ta nói không cần chịu trách nhiệm, nhưng hai tháng sau lại đến nói bản thân đã có thai với Lục lão gia, vì chuyện đã xảy ra, ông đành phải đưa Giai Trân về làm vợ bé, trong sự đau lòng của người vợ hiện tại.
Gia đình ông luôn hạnh phúc, từ lúc đưa Giai Trân về, gia đình không ngày nào bình yên.
Chưa dừng lại ở đó, Giai Trân gấp tâm đoạt ghế chính thê, chia cắt tình cảm của Lục lão gia với con trai và Lục phu nhân. Cho người bắt cóc con trai của chồng, nhưng bắt nhầm con trai của Cao lão gia, sau đó vẫn đoán đường bắt cóc thành công Lục thiếu gia trong lúc Lục lão gia không có nhà, rồi liên hệ Lục phu nhân tống tiền.
Bỏ quên luôn sự tồn tại của Cao thiếu gia.
Vì lo cho con, Lục phu nhân hoàn toàn bị lừa, một mình mang thai gần năm tháng đến địa điểm bắt cóc cứu con, đến nơi họ cài bom sẳn, Lục phu nhân vừa vào mới phát hiện có thêm một đứa bé trai bằng tuổi con mình, nhưng chưa kịp cứu, họ đã kích hoạt bom, dẫn đến nổ tung căn nhà, chỉ có Lục thiếu gia được sống sót cứu ra ngoài, còn lại đều thiệt mạng./
/Tập đoàn Cao gia trốn thuế, buôn bán phạm pháp, tham nhũng, bắt tay với Lý kha buôn lậu, tài sản đều bị tịch thu, Cao Nghĩa và Thục Quyên bị tạm giam để chờ ngày xét xử./
Trước cửa nhà Lục gia, phóng viên người dân bu quanh như tham gia lễ hội.
Giai Trân vừa bị công an cồng tay dẫn ra, những tiếng hô hào chửi mắng của người dân ồn ồn cả lên, có người còn mang theo rau củ, trứng sống ném tới tấp vào bà ta.
Giai Trân như người khùng điên, miệng lãm nhãm những câu chẳng ra từ ngữ, rồi lại cười phá lên hã dạ: "Chúng mày chết, chúng mày chết hết, có biết tao là ai không? Tao là Lục phu nhân đấy... Hahaha..."
Đến khi dẫn vào xe, tiếng cười của bà ta còn vang vọng ra ngoài, có người lấy xe máy đuổi theo đến tận nơi để mắng Giai Trân.
Trong bốn bức tường chặt hẹp, những thanh sắc bắt song song tạo nên một hàng rào chắc chắn.
Tiếng thở phì phò của người đàn ông vang lên, cạnh đó là tiếng khóc thút thít của người phụ nữ.
"Hết rồi, tất cả hết rồi." Giọng nói vô cảm của Cao Nghĩa vang lên, hoà vào không gian tâm tối tạo nên một không khí ngột ngạt.
"Hức, hức..."
"Khóc gì nữa, mất tất cả rồi."
Tiếng mở cửa vang lên, sau đó một tiếng két chói tai: "Có người muốn gặp."
Cao Nghĩa ngước lên nhìn công an đó, ánh mắt sa sầm xuống, ông được dẫn đến phòng thăm hỏi, nhìn thấy người kia, ông cười nhạt, rồi lại ngước lên trần nhà cười lớn.
Lục Tư Ẩn cương nghị ngồi đó, không cảm xúc nhìn đến Cao Nghĩa, tay không nhanh không chậm nhấn vào điện thoại, cầm lên nghe.
Cao Nghĩa mặt ngáo ngơ nói: "Đến đây để cười vào mặt tôi sao?"
"Tôi không hèn hạ như ông." Lục Tư Ẩn nhịp nhịp những ngón tay lên bàn, như có đều suy nghĩ, nói tiếp: "Với tội danh của ông, thì chỉ tội cũng không nhẹ, làm nhiều chuyện ác thì cũng đáng thôi."
"Đúng rồi, tôi ác độc, sao có thể cao thượng được như lão gia." Cao Nghĩa thở một hơi dài ngán ngẫm, dựa người ra sau, phẩm chất người giàu vẫn luôn tỏa ra khắp người.
"Ông còn hai đứa con gái nhỉ?"
Cao Nghĩa cau mài: "Con tao không có tội."
Lục Tư Ẩn: "Đương nhiên, con ông tôi sẽ không làm gì chúng, tôi sẽ cho chúng ra nước ngoài sống một cuộc sống tốt, nhưng đổi lại một điều."
"Chuyện gì?"
Qua vài giây, ánh mắt Lục Tư Ẩn sắc lại, nói: "Tôi rất ghét ông."
"..." Cao Nghĩa không trả lời, khắp người run rẫy suy nghĩ, sau đó ông cúi đầu nói: "Chỉ cần mày giữ lời hứa."
"Đương nhiên, tôi không phải người nói được làm không được."
_____
Lục Tư Thần sau một ngày tĩnh lại, đảo mắt một lượt xung quanh, Lục Tư Thần nhận thức được bản thân chưa chết, anh kinh hoảng ngồi bật dậy, rút những dây nhợ trên người mình ra, cơ thể yếu ớt xiêu quẹo tìm kiếm khắp nơi, miệng không ngừng gọi tên "Tư Duệ, Tư Duệ."
Anh mở cửa phòng bệnh ra, nhìn bên trong chẳng thấy cô, anh sợ hãi liền điên cuồng tìm kiếm cô.
"Tư Duệ, Tư Duệ... Em đâu rồi."
Những người nuôi bệnh cùng bệnh nhân, thấy anh cứ mỡ cửa mạnh ra, rồi nhìn vào, sao đó bỏ đi mà không ngừng bàn tán.
Có người nói, anh và vợ chắc bị tai nạn, người vợ kia đã mất, anh đau lòng không thể chấp nhận nỗi nên mới hành động như thế.
Người ta thấy phiền nhưng chẳng có một lời trách, người ta thương nhiều hơn.
Y tá về phòng bệnh, chẳng thấy Lục Tư Thần, liền tá hỏa đi tìm kiếm.
Cuối cùng cũng thấy anh đang đứng trước cửa phòng bệnh nhân, giọng bị thương không ngừng gọi vào: "Tư Duệ, Tư Duệ, em có đó không? Có đó không?"
"Anh ơi, anh mau về phòng bệnh đi ạ." Hai y tá chạy đến nói nhưng bị anh phướt lờ, sau đó tiếng nói không được, mới dùng hành động kéo tay anh đi: "Anh vừa tỉnh, mau quay về phòng đi ạ."
"Không." Lục Tư Thần dựt tay ra, yếu ớt đi đến phòng kế tiếp: "Tư Duệ, Tư Duệ, em có đó không?"
Hai y tá kia lo lắng, đi đến hết sức có thể kéo anh về giường bệnh, đều bị anh kháng cự, vì khắp người đều vết thương, bọn họ không dám làm liều kéo mạnh anh đi, chỉ kéo tay, miệng không ngừng năn nỉ: "Xin anh mau về phòng bệnh đi ạ, sức khỏe của anh còn rất yếu."
"Không, các người tránh ra." Lục Tư Thần mệt mỏi, tay chống vào cửa, trước mắt bắt đầu nhoè đi, đầu óc cứ như chong chóng quay mòng mòng.
Tiếng động ở hành lang kinh động đến những người ở đó, bác sĩ đi thăm khám cho bệnh nhân cũng đến hỏi tình hình, sao khi biết chuyện, liền giúp hai y tá đó kéo anh về phòng bệnh: "Anh bình tĩnh đi, sức khỏe của anh đang rất yếu, mong anh quay về giường để chúng tôi theo dõi."
"Buông tôi ra, buông ra." Lục Tư Thần ra sức chống cự, thà bây giờ anh ngất đi, nếu không, không thấy Tư Duệ, anh sẽ không đi đâu hết.
"Chuyện gì thế?" Đoàn Anh Quân và Kiều Khanh từ phía xa chạy như đuổi nhanh đến, một ý tá lo lắng liền nói: "Bệnh nhân vừa tỉnh rất yếu, đã xuống giường cử động mạnh, lại đi lung tung sẽ rất nguy hiểm, khuyên thế nào cũng không chịu quay về."
Hai người họ nghe thế, liền đi đến cùng giữ lấy Lục Tư Thần, Đoàn Anh Quân nói: "Này, cậu bình tĩnh."
Lục Tư Thần vẫn ý thức được trước mắt, khi thấy Đoàn Anh Quân, như con thú giữ xông đến vùi dập lấy anh hỏi: "Tư Duệ đâu, Tư Duệ đâu rồi?"
Đoàn Anh Quân:"Tư Duệ không sao, cô ấy đang nghĩ ngơi."
"Tôi muốn gặp cô ấy, tôi muốn đến gặp cô ấy."
Kiều Khanh liền biết rõ nguyên do, Lục Tư Thần muốn gặp Tư Duệ, nên mới phản ứng mất bình tĩnh như thế, bọn họ chỉ có thể đưa anh đi gặp Tư Duệ.
Nhưng Tư Duệ đến giờ chưa tỉnh, vẫn nằm trong phòng hồi sức.
Sau một tấm kính, Lục Tư Thần được Đoàn Anh Quân đỡ đứng đó, bàn tay anh đặt lên tấm kính, ánh mắt yêu thương nhìn vào trong: "Cố ấy, cô ấy sao rồi."
Kiều Khanh không nhanh không chậm nói: "Tình trạng bây giờ ổn rồi, cô ấy không còn nguy hiểm nữa."
Môi Lục Tư Thần run run nở lên một nụ cười hạnh phúc, lòng anh nghĩ thật may quá, cô không sao, cô của anh không sao nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!