“Thế nào, giết được con hung thú đầu tiên cảm giác ra sao?”
Vera nghe vậy cũng trầm xuống đáp;
“Tuy cảm thấy phấn khích nhưng thực lực của nó yếu hơn con chút, lại không giỏi về tấn công đơn lẻ vậy mà con lại phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể hạ được nó, thậm chí còn gặp phải tình huống nguy hiểm!”
Kane nghe con mình nói vậy vội an ủi;
“Con đã làm rất tốt rồi, dù sao đây mới là lần đầu tiên con chiến đấu với hung thú, sau này trải qua nhiều lần thì con sẽ tiến bộ thôi, bây giờ con hãy nghỉ một lát đi rồi lát nữa bố sẽ hướng dẫn cho con về điểm yếu của những hung thú giúp con giết chúng dẽ dàng hơn!”
“Vâng ạ”. Nói rồi Vera chỉnh chu lại trang phục rồi lấy khăn lau vết máu trên lưỡi kiếm, Kane thì đi vứt xác con hung thú vì loại Địa Linh Cẩu này không có giá trị gì, thịt cũng rất tanh hôi.
Cả sáng hôm đó Vera được Kane dẫn đi rất nhiều chỗ thấy các loại hung thú khác nhau, mỗi khi thấy một con hung thú mới là Kane lại lấy điện thoại ra bật vào trang tài liệu cho Vera xem thông tin chi tiết của loại hung thú đó, những thông tin chính xác như này chỉ thợ săn hung thú mới có, những thông tin cơ bản mà Vera từng đọc được trên mạng đều là tin rác.
Đến gần trưa hai bố con mới tìm được thêm một con hung thú ‘Bậc 1 – xơ đẳng’, vì vậy liền để cho Vera tới tiếp tục chiến đấu, con hung thú này tên là Mộc Quỷ Hầu, vì thuộc tính mộc nên nó có khả năng tự hồi phục nhanh hơn bình thường, nó bị Kane bắt về rồi đem ra một khu đồng bằng không có cây cối để nó mất đi khả năng leo trèo.
Vera và Mộc Quỷ Hầu chiến đấu rất dữ dội, Vera dùng kiếm chém có lúc dùng chân đá còn con khỉ đó chỉ dùng tay đấm liên tục và rình Vera không để ý thì dùng miệng cắn. Khi con hung thú đó để lộ điểm yếu trong chớp mắt thì Vera đã nắm bắt cơ hội, dùng toàn lực chém đứt yết hầu của nó.
Vùng trước cổ chính là điểm yếu chí mạng nhất của con Mộc Quỷ Hầu đó, đứt yết hầu cả cơ thể con hung thú nằm phịch xuống đất máu chảy ra liên tục nhuộm đỏ cả một khoảng xung quanh.
“Đứt cổ thế này thì nó chết chắc rồi, dù có khả năng tự chữa lành thì cũng không hồi phục nổi!”
Vera vui mừng vì lần chiến đấu thứ hai này em thắng dễ dàng hơn lần đầu tiên nhiều, giờ đây em cũng đã có thêm nhiều hiểu biết về các loại hung thú.
Kane cũng từ xa đi đến khen ngợi Vera, ông cảm thấy rất tự hào về con gái mình, phải biết rằng năm xưa khi bằng tuổi Vera bây giờ ông còn không biết chiến lực là gì chứ đừng nói đến việc chém giết hung thú!
Buổi trưa hai người không về doanh trại mà càng đi vào sâu trong rừng, vì đây là rừng nhiệt đới nên có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, hai bố con tìm được một hồ nước khá lớn xung quanh bờ hồ cỏ mọc rất tươi tốt, không khí trong đó thoáng mát dễ chịu, những cây cảnh kì lạ và những cây hoa đẹp đẽ sinh trưởng rất nhiều tại đây, cả khu vực này nằm gọn trong một lòng núi.
Gần hồ nước có một túp lều tranh để nghỉ ngơi, Kane đang nướng thịt bên bờ hồ còn Vera đang quét dọn túp lều rồi dải thảm ra, họ ăn uống và nghỉ ngơi ở đó.
Giờ nghỉ, Kane đang ngồi tựa vào cột lều nhìn ra mặt hồ ông nói;. Truyện Hài Hước
“Con biết không, ngày xưa khi chưa có con bố mẹ cũng đã từng vào đây cắm trại đấy!”
“Thật sao? Thời đó chắc papa và mẹ đã cùng nhau đi du lịch khắp nơi nhỉ”
“Phải, hồi mới quen nhau bố và mẹ con thường đi ngao du khắp nơi, thời trẻ bố cũng rất thích đi khám phá những vùng đất mới, còn mẹ con lúc đó mới tới nơi này nên còn lạ lẫm vì thế bố đã cùng cô ấy đi tru du tứ phương, lúc đó mẹ con nói rằng cô ấy rất thích nơi yên bình như thế này.”
Nói xong Kane trở nên trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì đó, Vera thấy vậy nói;
“Tuy rằng mẹ là người từ Châu Lục khác tới, dù có là Châu Lục cao cấp đi chăng nữa thì mẹ vẫn thích được sinh sống ở nơi này, vẫn luôn yêu thương chăm sóc hai bố con mình, vậy là đủ rồi.”
Kane ôm Vera vào lòng xoa đầu em;
“Bố cũng muốn gia đình chúng ta có thể luôn luôn sống hạnh phúc như bây giờ, nhưng bố cũng hiểu là điều đó rất khó...”
“Tại sao khó, bố sợ người trong dòng họ của mẹ tìm đến đất nước này sao?!”
“Bố rất lo... dòng họ của mẹ con không phải thứ mà bố có thể tiếp xúc với được... chỉ vì bố không đủ thực lực không có tiềm năng không có thiên phú và không đủ tư cách...”
Nghe bố mình nói vậy Vera cũng chỉ im lặng, tuy từ nhỏ mẹ thường hay giấu chuyện của bản thân mình nhưng Vera cũng đã biết được mẹ em là thiên tài trong một gia tộc hùng mạnh tại Châu Lục khác!
Vì bị ép lấy người mình không thích nên mẹ đã bỏ nhà ra đi, nhưng gia tộc của mẹ rất cường đại có tai mắt ở khắp nơi nên mẹ đã trốn đến Châu Lục này. Từ đó mẹ quen bố, tuy thực lực của mẹ mạnh hơn bố rất nhiều nhưng mẹ vẫn phải lòng bố sau đó họ đã lấy nhau và sinh ra mình, rồi sống hạnh phúc với nhau đến bây giờ.
Kane chợt lên tiếng; “Phần đời còn lại bố cũng chỉ có loanh quanh trong khu rừng này thôi, nhưng con thì khác, con có đủ mọi tố chất của một thiên tài, chắc chắn sau này con sẽ là một chiến nhân cường đại, bố rất mong muốn con giống như mẹ mình, chỉ cần như vậy là bố mãn nguyện rồi.”
Vera nhìn thẳng vào mắt bố mình, gương mặt kiên nghị;
“Con hứa với pa con sẽ trở nên thật cường đại, con sẽ vượt qua mẹ để sau này gia đình chúng ta được chung sống bên nhau mãi mãi!”
Kane sững sờ nhìn con mình rồi cười lớn; “Haha bố tin con gái bố sẽ làm được.”
Trong lòng Kane cảm thấy ấm áp ông nghĩ; “Từ trước đến giờ Vera thường nói muốn mạnh như mẹ nó nhưng bây giờ nó đã nói muốn vượt qua mẹ nó rồi, hiển nhiên nói nghĩ mạnh như mẹ mà không làm gì được gia tộc đó thì nhất định phải mạnh hơn nữa!”