“Khuynh Thành à, chú hai chú ba của cháu nói cũng đúng! Cháu cũng lớn rồi có phải còn bé bỏng nữa đâu, không nghiêm túc tìm một người đàn ông rồi gả đi. Đừng cả ngày kiếm chuyện để làm nữa”.
Người phụ nữ này chính là cô hai của Mạc Khuynh Thành, tính cách chua ngoa cay nghiệt, cực kỳ ích kỷ.
Mặc dù đã được gả đi nhiều năm rồi, nhưng vẫn thích về nhà họ Mạc để ở.
Hơn nữa, chuyện lớn chuyện bé gì trong nhà họ Mạc bà ta cũng phải nhúng tay vào, tranh thủ cơ hội bòn rút lợi ích.
“Cô hai, bây giờ chúng ta đang bàn luận về việc cho ông nội dùng thuốc, đừng có nói sang chuyện khác”, Mạc Khuynh Thành cố gắng hết sức nén cơn giận trong lòng, nói bằng giọng chậm rãi.
Nghe thấy Mạc Khuynh Thành nói vậy, cô hai của cô ta gào giọng lên chất vấn:
“Dùng thuốc? Dùng thuốc gì? Chẳng lẽ là mấy cái loại thuốc vớ vẩn gì đó? Hay lại là loại thuốc của mấy gã lang băm giang hồ?”
Kỳ thực bà ta lúc trước cũng đã nghe rõ câu chuyện mà mọi người đang nói rồi.
Bà ta hỏi như vậy chẳng qua là cố ý mà thôi.
Bởi vì bà ta hiểu rất rõ, đa phần mọi người ở đây đều sẽ không ủng hộ Mạc Khuynh Thành.
Chắc chăn sẽ có người tiếp lời của bà ta, sau đó khiến cho Mạc Khuynh Thành phải xấu mặt.
Quả nhiên như thế, lời này của bà ta vừa mới dứt thì thím hai của Mạc Khuynh Thành liền vội vàng nhảy ra nói:
“Nào phải là thuốc gì đâu? Đó rõ ràng là cái loại quả vớ vẩn gì đó mà cháu Khuynh Thành không biết từ đâu nhặt về. Đến cả thuốc của mấy lang băng giang hồ còn chẳng bằng nữa kìa”.
Câu này của bà ta rất ác độc, dứt khoát nói quả Bạch Ngọc mà Mạc Khuynh Thành mang về chẳng đáng một xu.
Vì có chỗ dựa là Mạc Kiến Nghiệp, người bây giờ đã có được quyền lực tuyệt đối trong việc quản lý kinh tế của gia tộc.
Do vậy, thím hai của Mạc Khuynh Thành gần như nói năng không hề giữ chút thể diện nào cho Mạc Khuynh Thành.
Cô hai của Mạc Khuynh Thành nhân cơ hội này kêu ầm lên:
“Ôi cha... Khuynh Thành ơi, sau cháu lại không hiểu chuyện như thế chứ? Cháu làm như thế là định hại chết ông cụ hay sao?”
“Cháu từ bé đến lớn được ông cụ thương yêu chiều chuộng, không ngờ được, giờ lại bất hiếu như thế”.
“Nay cháu còn chưa được gả ra ngoài đâu, vậy mà đã có suy nghĩ thế này”.
“Ngộ nhỡ sau này thực sự gả đi rồi thì còn ghê gớm thế nào nữa”.
“Sợ là đến lúc đó sẽ chẳng còn nhận mình là người của nhà họ Mạc nữa ấy chứ”.
Nói một tràng dài, nhưng trong đó lại vừa nói thẳng cũng nói bóng nói gió mắng Mạc Khuynh Thành một lượt.
Lúc này, chưa đợi mạc Khuynh Thành đáp lại, Mạc Thanh Thần ở bên cạnh đã không nhịn được nữa mà quát:
“Đủ rồi! Mấy người nhiều người như thế lại còn phối hợp với nhau để ức hiếp chị tôi”.
“Mấy người có biết không? Vì căn bệnh của ông tôi, chị tôi thậm chí đã bỏ cả việc học hành, còn cả công ty mà chị ấy vất vả thành lập nên cũng không màng đến”.
“Bây giờ, chị ấy khó khăn lắm mới tìm về được một loại thuốc mang đến một chút hy vọng, thì các người còn bôi nhọ chị ấy như vậy? Có xứng với thân phận trưởng bối của mình không?”
Mạc Thanh Thần mặc dù là một cậu ấm, nhưng lại cực kỳ tôn trọng người chị Mạc Khuynh Thành này của mình.
Do mẹ của Mạc Thanh Thần đã mất ngay sau khi sinh anh ta
Cho nên Mạc Thanh Thần từ nhỏ đã được Mạc Khuynh Thành chăm sóc đến lớn.
Chị cả như mẹ, các cụ nói không có sai câu nào.
Có thể nói thế này, trong nhà ngoại trừ ông nội là Mạc Trọng Đình ra, Mạc Thanh Thần chỉ nghe lời một người duy nhất là Mạc Khuynh Thành.
Cho dù ba anh ta là Mạc Kiến Quân, đôi khi anh ta cũng sẽ coi lời ông ta nói như gió thoảng bên tai.
Vì vậy, anh ta tuyệt đối không chấp nhận được việc chị gái mình bị người khác bắt nạt.
Thím hai của anh ta thấy vậy thì cũng nổi khùng lên, mặc kệ mọi thứ mà bắt đầu châm chọc:
“Ôi chà! Cậu chủ nhỏ của nhà họ Mạc chúng ta còn biết nổi cáu đấy à. Đừng quên, rốt cuộc là ai nuôi lớn cậu?”
“Nếu như không có nhà họ Mạc Chúng ta, cậu cũng chẳng là cái thá gì, chỉ là một con sâu gạo mà thôi”.
“Cậu tự nghĩ thật kỹ xem, từ bé đến lớn cậu chỉ là một cậu ấm ăn chơi nhảy múa cả ngày. Cậu đã hy sinh hay cống hiến được chút xíu gì cho nhà họ Mạc chưa?”
Lời nói của bà ta mặc dù là cố ý châm chọc Mạc Thanh Thần, nhưng những gì bà ta nói cũng không phải là không đúng.
Mạc Thanh Thần lúc trước, ngoại trừ không làm những việc đứng đắn, thì việc gì anh ta cũng làm.
Ngoại trừ không cần sĩ diện thì hầu như cái gì anh ta cũng muốn.
Anh ta chính xác là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!