Nhưng còn chưa hết…
Tần Phong chợt xoay người, nhìn Hoàng Thiên Bá đang bị mình khống chế, thờ ơ nói: “Ngay cả chó nhà mình mà cũng không trông cho tốt được, vậy cần có hai tay để làm gì? Có lẽ… một cái là đủ!”
Kế đó, một tiếng “răng rắc” vang lên,
“Á!!!!”, Hoàng Thiên Bá gào lên như heo bị chọc tiết.
Tay phải của ông ta bị Tần Phong bẻ gãy ngay vị trí cổ tay, bàn tay phải rũ xuống, lắc lư giữa không trung. Có thể thấy được đoạn này đã hoàn toàn đứt lìa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến những người còn lại vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Có lẽ là vì đau nên Hoàng Thiên Bá thoáng cái trở nên tỉnh táo, hơi men cũng tan biến đi vài phần.
Ông ta phẫn nộ quát: “Bọn mày còn chờ cái mẹ gì nữa? Phế nó cho tao!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Thiên Bá, Hoàng Tam cũng với hai gã to con còn lại đã không còn tâm trí để tâm đến bốn nữ sinh nữa, bọn họ thẳng tay ném các cô qua một bên, cùng xông lên bao vây Tần Phong.
Được tự do, bốn cô gái không dám rề rà, lập tức xoay người bỏ chạy.
Các cô không có ý định vứt bỏ Tần Phong, mà dự định quay về gọi cứu binh.
Dù sao phía bọn họ cũng có đến 30 người cơ mà.
“Thằng khốn, mày không muốn sống nữa hả, dám bẻ gãy tay anh lớn của bọn tao?!”
Hoàng Tam, gã trung niên ục ịch, xông vào đầu tiên, gã hung hăng nện về phía Tần Phong.
Từ động tác trước đó của anh, gã cũng đoán ra được anh là người luyện võ, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Vì vậy, Hoàng Tam ra tay có thể nói là vô cùng cẩn trọng.
Trong suy nghĩ của gã, một khi xảy ra tình huống bất ngờ, gã cũng sẽ kịp thời lui ra được.
Đáng tiếc là tưởng tượng của gã quá tốt đẹp, mà sự thật thì lại rất tàn khốc.
Chỉ trong vòng không đến ba giây, ba người cùng xông lên đã nằm lăn ra đất kêu rên sau một loạt tiếng “răng rắc”.
Đối với một tu sĩ Luyện Khí tầng 6 như Tần Phong thì làm được điều này quả thực rất đơn giản. Đừng nói 3 người, dù có 300 người xông đến thì cũng thế mà thôi, cùng lắm thì tốn thêm một ít thời gian.
Nếu không phải vì thấy ở đây không tiện, e rằng Tần Phong đã hạ sát thủ.
Với bản lĩnh hiện tại của anh, còn chưa đủ khả năng giết người một cách vô hình. Ít nhất là ở cái nơi đầy camera giám sát như thế này, anh muốn che dấu tất cả chứng cứ quả thật rất khó khăn.
Hiện tại là xã hội pháp trị, nếu xảy ra chết người, chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối to.
Bản lĩnh của anh đúng là cao hơn người bình thường, nhưng còn lâu mới đủ để đối kháng với một quốc gia hiện đại.
Khoan nói đến mấy thứ vũ khí hạt nhân hay chiến lược đạn đạo gì đó, chỉ riêng súng ngắm có uy lực mạnh một chút cũng đã có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với anh.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, Tần Phong mới cân nhắc mà nương tay cho đám người cặn bã này.
Khiến bọn họ gãy tay gãy chân đã xem như trừng phạt nhẹ lắm rồi.
Sau khi đánh ngã đám người Hoàng Tam, Tần Phong ung dung bước đến trước người Hoàng Thiên Bá, lạnh lùng nhìn ông ta.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, Hoàng Thiên Bá cố nén cơn đau dữ dội vì cái tay gãy, hoảng sợ nói: “Mày… Mày định làm gì? Tao nói cho mày biết, ở thành phố Trung Hải, cả cái khu Giang Đông này đều do tao định đoạt. Nếu mày dám…”
Ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Phong tát cho một bạt tai.
Cú tát bất ngờ khiến ông ta choáng váng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!