Còn việc thừa kế truyền thống nhiều năm của nhà họ Lục, gia nhập quân đội.
Xin lỗi, Lục Di lựa chọn go die. Còn nhà họ Mạc, nhà họ Cố mấy năm gần đây đang dần bị sáu gia tộc còn lại thâu tóm, đã không làm được gì nữa. Còn Bộ thị của Bộ Tử Ngang lại hoàn toàn không thể chen vào tám gia tộc lớn được.
Ngay cả nhà họ Mạc và nhà họ Cố đang trong thế yếu cũng có thể giết chết họ ngay lập tức.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ trước đến giờ Thương Đình Lập hoàn toàn không đặt Bộ Tử Ngang vào mắt, người đứng ở vị trí khác nhau đương nhiên thứ nhìn được cũng không giống nhau.
Hơn nữa chỉ riêng cô em họ bà con xa của anh, Bộ Tử Ngang cũng làm không lại cô ta. Nhớ đến chuyện cũ, Thương Đình Lập không khỏi nhớ đến Sầm Dao còn đang trong bệnh viện.
Mấy hôm nay anh tận mắt nhìn thấy nỗi vất vả của cô, rất đau lòng nhưng lại không thể giúp đỡ. Dù sao anh cũng biết, mấy ngày này Sầm Dao vẫn luôn tự trách bản thân.
Nếu anh lại cản không cho cô chăm sóc Hựu Nhất, chỉ Sợ sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên mất. Anh không khỏi khẽ thở dài. Hựu Nhất à, chừng nào con mới tỉnh dậy đây. Thấy khí thế trêи người Thương Đình Lập đột nhiên trầm thấp.
Lục Di và Ngôn Phong trố mắt nhìn nhau, còn Khương Húc Đông ngôi ở đầu bên kia lại nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì, ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vai anh nói: “Hựu Nhất chắc chắn sẽ tỉnh lại, với cái tính thích nghịch ngợm của thằng bé chắc chắn cũng không thích nằm mãi trong bệnh viện đâu, nếu không thì anh thử đưa thằng bé về nhà dưỡng bệnh đi, có lẽ ở hoàn cảnh quen thuộc thì sẽ càng nhanh tỉnh lại hơn.
Thương Đình Lập gật đầu, coi như tiếp thu lời đề nghị này. Mấy người lại ở trong Thiên Thượng Nhân Gian thêm một lúc rồi bắt cặp với nhau rời đi. Nhưng mà vì cả bốn người đến đã uống rượu nên đã để cho nhân viên của Thiên Thượng Nhân Gian lái xe đưa họ về. Trêи đường về, Khương Húc Đông và Thương Đình Lập đều ngồi ở hàng ghế sau.
Hai người đang bàn về chuyện ngày hôm nay: “Người anh em, xin lỗi vì hôm nay đã để anh mất một nhân tài” Người Thương Đình Lập nói là Từ Châu. Dù sao bây giờ Thương Vân vẫn còn đang trong đồn cảnh sát, nếu cậu ta được thả ra, chắc chân mọi chuyện sẽ không giấu được cậu ta nữa.
Những người Khương Húc Đông sắp xếp vào La Sát Môn trong những năm gần đây chỉ sợ cũng sẽ tổn thất một ít, ít nhất người ngày hôm qua chắc chắn không thể quay về đó được nữa.
Mặt Khương Húc Đông còn hơi đỏ, anh vẫy tay không thèm để ý nói: “Đã nói là anh em thì còn khách sáo làm gì, hơn nữa cái thằng nhóc Từ Châu kia còn phải cảm ơn anh đấy. Từ khi anh ta vào La Sát Môn nằm vùng đến giờ, lâu lắm rồi chưa được về nhà, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian về nhà rồi” Thương Đình Lập không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt có chút biết ơn nhìn Khương Húc Đông.
Sao anh lại không biết Khương Húc Đông nói như vậy là vì muốn anh yên tâm chứ. Nhưng giữa anh em với nhau, cũng không cần phải nói mấy lời này nhiều, trong lòng hai người đều đã hiểu. Xe chở Khương Húc Đông về nhà trước rồi mới đưa anh về Tĩnh Viên.
Sau khi tắm rửa xong, nhìn căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe đến tiếng hít thở, phòng được trang trí theo phong cách ấm áp, tất cả mọi thứ đều có dấu vết tồn tại của Sầm Dao, bây giờ anh nhìn thấy những dấu vết này dần nhạt đi, trong lòng không khỏi hụt hẫng. Anh nghĩ nên đón người từ bệnh viện về rồi. Nếu không anh về nhà ở một mình thật sự không hê thú vị gì cả.
Nỗi cô đơn lúc trước, vào lúc này lại không thể chịu đựng được dù chỉ một chút. Anh cười khổ, chút mềm yếu hiếm có này chỉ có thể tồn tại trong một đêm, sáng hôm sau anh lại trở thành một người không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Ngày hôm sau, anh không đến công ty mà lại mang theo bữa sáng vào bệnh viện.