Editor: Diệp Hạ (wpad; dphh___)
Trong kịch bản gốc, đạo hào Huyền Hồng này không hề xuất hiện.
Bởi vì Hách Viễn trong kịch bản gốc đã rời khỏi môn phái khi bắt đầu động lòng, mà đạo hào thì chỉ có Kim Đan chân nhân mới được sử dụng.
Lúc Hách Viễn kết đan là lúc y gần như đã phản bội môn phái, tự nhiên cũng sẽ không dùng đạo hào mà sư tôn đặt.
Cho nên, khi hệ thống nghe thấy mấy chữ Huyền Hồng Kiếm Tôn cũng không có phản ứng gì, không hề ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nghe Trình Mộc Quân giải thích, hệ thống cấp tốc vận hành số liệu, suýt chút thì chết máy, "Cái gì! Huyền Hồng Kiếm Tôn là Hách Viễn? Không phải chúng ta trở lại lúc cậu vẫn chưa hành động à? Sao Hách Viễn lại là Kiếm Tôn?"
Trình Mộc Quân chết lặng: "Không biết, đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết."
Thật ra Kiếm Tôn hay không Kiếm Tôn cũng chỉ là việc nhỏ, chuyện còn phiền phức hơn là "đạo vô tình". Hách Viễn trong kịch bản gốc chính là nam chủ ngựa giống có nhất hậu nhị phi tứ phu nhân, hậu cung nhiều đếm không xuể.
Nếu nam chủ tu đạo vô tình thì có thể đi thu hậu cung nữa không, nếu không thu hậu cung thì cốt truyện này có thể sửa nữa không.
Trình Mộc Quân: "Vấn đề lớn nhất bây giờ là, nếu Huyền Hồng Kiếm Tôn này đúng là Hách Viễn, thì bây giờ chính là mấy trăm năm sau khi tôi chết."
Hệ thống: "......"
"Hơn nữa, nếu Hách Viễn thật sự tu đạo vô tình, vậy thì không biết y vẫn còn có thể mở hậu cung hay không."
Hệ thống muốn hỏng mất, "Cũng đã là đạo vô tình rồi thì sao có thể mở hậu cung! Trời ơi, cậu thật đúng là tiểu thiên tài, làm thế nào mà có thể xào nấu cốt truyện thành ra như vậy, a a a, còn nghiêm trọng hơn thế giới của Tần Lý nữa! Nam chủ ngựa giống mà đi tu đạo vô tình! Chuyện này nói ra ai tin được!"
Trình Mộc Quân: "Này.... cậu bình tĩnh chút đi, vẫn chưa xác định mà, giờ nên chuẩn bị đối sách đã."
".... Cậu nói đi."
Trình Mộc Quân tiếp tục hỏi: "Quyển tiểu thuyết này là sảng văn thăng cấp đúng không, sự nghiệp là chủ, chắc là hậu cung không quan trọng lắm nhỉ? Dù sao thì kết cục là Hách Viễn phi thăng, không bằng chúng ta giúp y phi thăng là được?"
Hệ thống: "Tôi cảm thấy không được đâu, tiểu thuyết sảng văn nam tần, thăng cấp tìm báu thu hậu cung, thiếu một thứ cũng không được."
Trình Mộc Quân khiển trách nói: "Không được không được, cái loại này tiểu thuyết tam quan bất chính này, sao có thể coi con gái người ta là tài nguyên được? Cái này gọi là cặn bã, cặn bã không có quyền phi thăng."
Hệ thống: "......" Thế mà lại có cảm giác bị thuyết phục.
Cuối cùng, hệ thống chọn thỏa hiệp: "Nếu không thì thử tu bổ linh hồn nữ chủ đi?"
Trình Mộc Quân: ".... Người cũng đã bị tôi đâm chết rồi, tu kiểu gì?"
Hệ thống: "Chuyện này thì cậu cứ yên tâm, đó là linh hồn nữ chủ, không chết thật đâu, theo giả thiết của thế giới này thì phỏng chừng sẽ chuyển thế."
"Được rồi."
Hai người thương lượng đối sách xong, Trình Mộc Quân cảm thấy nên giải quyết tình huống trước mắt đã.
"Tôi còn có một nghi vấn, sao ý thức của tôi lại xuất hiện ở đây? Tôi nhớ lúc đó tôi đã tự bạo rồi mà, cậu khôi phục thân thể cho tôi à?"
Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Chiêu Minh đạo quân đã chết mấy trăm năm bỗng nhiên nghênh ngang xuất hiện, không chỉ không biết giải thích thế nào, hơn nữa có khi còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hách Viễn. Nhưng mà nếu từ bỏ thân thể thì cũng không hay lắm.
Nếu ngày nào đó Hách Viễn hứng lên muốn đi thăm chốn cũ, nhìn thấy thi thể đã từng nổ thành mảnh nhỏ xuất hiện ở động phủ, có lẽ thế giới quan sẽ sụp đổ mất.
Hệ thống: "Nghĩ cái gì đâu không, năng lực của tôi chỉ giới hạn trong việc đưa cậu vào đây, những chuyện khác đều không thể làm được."
"Vậy thì tôi an tâm rồi."
Nếu không phải hệ thống tạo thân thể cho hắn, vậy thì Trình Mộc Quân gần như có thể đoán chuyện gì đang xảy ra rồi.
Hẳn là pháp bảo đèn tụ hồn gì đó, lúc ấy tuy rằng hắn đã tự bạo, nguyên thần cũng tan nát, nhưng nếu ai có tâm chút thì vẫn có thể thu thập được một chút mảnh vỡ nguyên thần.
Có lẽ mảnh vỡ nguyên thần của hắn đã được người nào đó nuôi dưỡng trong đèn tụ hồn, lần này trở về vừa lúc tiến vào trong đó.
Vậy thì giờ chỉ có thể làm một việc duy nhất, đó chính là dưỡng nguyên thần.
Trình Mộc Quân tốn nửa tháng để tu bổ nguyên thần rách rưới thảm hại.
Không thể không nói, động phủ này tuy hoang phế đã lâu, nhưng linh lực lại cực kỳ sung túc, nếu không phải hệ thống nhắc nhở thì suýt nữa Trình Mộc Quân đã tiến vào trạng thái ngộ đạo.
"Cậu bình tĩnh đi, nhiệm vụ bây giờ của cậu không phải tu tiên đâu."
Trình Mộc Quân tỉnh táo lại từ trong biển linh khí, cảm thán: "Cậu không hiểu, thần chỉ trời sinh chưa từng trải qua chuyện này, chậc chậc, cảm giác vượt cảnh nghịch thiên này rất dễ trầm mê."
Hệ thống: "Đừng có tự sướng* nữa, có thể đi thì đi nhanh lên, nhanh nhanh nhanh."
(*) Câu gốc: 凡尔赛文学 (fáněrsài wénxué). 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Thêm vào đây là 文学 (wénxué) có nghĩa là văn học nhưng không có tiếng lóng này không nói về văn học Versaille. Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị. _ Theo chineserd.vn
Cuối cùng thì nguyên thần Trình Mộc Quân cũng có thể rời khỏi nơi làm mình mệt nhọc suốt nửa tháng này.
Nhưng tình huống sau khi rời khỏi càng làm hắn thấy khó hiểu. Theo lẽ thường mà nói, nguyên thần là trạng thái có thể cảm giác và nhìn thấy hết thảy bên người mình.
Dù là ban đêm thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác của nguyên thần.
Nhưng tầm nhìn của Trình Mộc Quân bây giờ vẫn đen ngòm, dù xem bằng mắt hay cảm giác bằng thần thức thì hết thảy chung quanh vẫn chìm vào bóng tối dày đặc.
Trình Mộc Quân nghĩ trăm lần cũng không ra, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, tránh cho những người khác chú ý.
Cũng may hắn vẫn rất quen thuộc với động phủ của mình, cho dù không nhìn thấy cũng không cảm giác được, nhưng nguyên thần vẫn có thể dựa theo ký ức để đi ra ngoài.
Hắn ngừng cạnh cửa đá, lúc này mới nhìn thấy một tia sáng nhạt.
Ở trạng thái nguyên thần nên Trình Mộc Quân cũng không cần mở cửa, trực tiếp bay ra khỏi động phủ qua khe hở.
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, lúc này đang là đêm khuya, trăng đã lên cao.
Trình Mộc Quân vừa thoát khỏi trạng thái mắt mù, chưa kịp thích ứng. Hắn theo bản năng giơ tay che mắt, lại phát hiện nguyên thần nửa trong suốt căn bản không thể ngăn trở thứ gì.
"Hầy, vẫn phải nghĩ cách tìm thân thể thôi."
Ở trạng thái nguyên thần, không chỉ không tiện làm việc, mà còn cực kỳ yếu ớt, chỉ cần người khác phát hiện là có thể đả thương hắn.
Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, quyết định đi Tàng Thư Các trong môn phái một chuyến, tìm hiểu xem rốt cuộc là mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì. Năm đó Trình Mộc Quân bị phế đạo cốt, trừ tu bổ nguyên thần và nghiên cứu trận pháp ra thì không làm gì cả, vì vậy hắn tin rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị kẻ nào phát hiện.
Hắn thản nhiên nhìn ngắm Vấn Đạo Phong đã nhiều năm không gặp, thế mà lại thấy cỏ cây quanh đây không khác gì khi hắn rời Thái Huyền Tông.
Trên phiến đất trống ở cửa động phủ có đặt một người gỗ, bên trên đầy rẫy những vết kiếm. Sau khi nhặt Hách Viễn về, Trình Mộc Quân đã tự làm người gỗ này để y luyện kiếm.
Mà ghế tựa bên cạnh là nơi giám sát Hách Viễn luyện kiếm của Trình Mộc Quân. Hắn bị thương xong thậm chí không thể ngồi lâu, vì vậy có thói quen nửa nằm bên cạnh giám sát đệ tử luyện kiếm.
Ban đầu thì còn cần Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm, thường xuyên lên tiếng chỉ điểm. Nhưng sau khi Hách Viễn lớn lên, hắn đã có thể lười biếng lật xem thư tịch trận pháp.
Nghe tiếng trường kiếm xé gió của Hách Viễn và tiếng nước róc rách cách đó không xa, cũng là những ngày bình thản.
Hệ thống hỏi: "Cậu làm gì vậy? Chưa đi nữa?"
Trình Mộc Quân: "Tôi đang suy nghĩ, tất cả cỏ cây quanh đây đều được bảo tồn hoàn hảo tới như vậy, nói không chừng Hách Viễn không hận tôi nhiều như tưởng tượng nhỉ? Nếu không hận thì mọi chuyện tiếp theo sẽ khá tốt.... Làm......"
Lời còn chưa dứt, thân hình đã cứng đờ tại chỗ.
Lúc này Trình Mộc Quân vừa vặn đối mặt với cửa động phủ, phía trên cửa đá có một vết kiếm chỉnh tề.
Quanh vết kiếm là sát ý tận trời, làm Trình Mộc Quân nhìn đến nỗi phát run. Phải biết rằng, cửa đá động phủ này không phải vật bình thường, nó là kim ngọc vạn năm trong vực sâu, kiên cố không thể phá vỡ.
Lúc Trình Mộc Quân cường thịnh cũng chỉ có thể để lại một dấu vết nhợt nhạt trên đó.
Càng đáng sợ hơn là, kiếm ý trên vết kiếm rất quen thuộc, rõ ràng xuất phát từ đệ tử của hắn, Hách Viễn.
Một tia hy vọng nhỏ nhoi duy nhất tan biến.
Quả nhiên Huyền Hồng Kiếm Tôn chính là Hách Viễn, giờ tu vi của y đã tới Độ Kiếp cảnh, có thể nói là người mạnh nhất Cửu Châu giới. Vấn đề lớn hơn nữa là, rốt cuộc thì vết kiếm chỉnh tề này muốn bổ vào cửa đá...
Hay là, vào người sư tôn Trình Mộc Quân của y.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hách Viễn hận đến mức muốn nghiền xương tôi thành tro rồi, a a a, chắc chắn là y muốn tu dưỡng nguyên thần của tôi xong rồi lại cắt thành ngàn mảnh nhỏ, cứ lặp lại như thế mới có thể giải hận!"
Hệ thống: "Cậu hỏi tôi không bằng đi hỏi mấy chuyện tốt cậu làm á."
".... Vẫn nên chạy trốn trước." Trình Mộc Quân lập tức thay đổi chủ ý, Tàng Thư Các gì chứ, không đi nữa.
Hiện giờ Hách Viễn tu đạo vô tình, tu vi đã đạt đến Độ Kiếp cảnh, đột phá Độ Kiếp cảnh không còn là đột phá tu vi nữa, mà là tâm cảnh.
Theo như nội dung trò chuyện của hai đệ tử kia thì, Hách Viễn đã bị kẹt ở Độ Kiếp cảnh hồi lâu, tình huống này không bình thường. Là nam chủ trong tiểu thuyết thăng cấp, Hách Viễn vốn chính là thiên túng chi tài, tu đạo vô tình thì tiến triển càng nhanh, không nên bị kẹt ở Độ Kiếp cảnh không thể đột phá.
Vậy đây là kiếp gì? Trình Mộc Quân đoán tám chín phần mười có liên quan đến mình. Suy cho cùng, một thiếu niên chỉ vừa biết yêu mà người trong lòng lại bị sư tôn mình đâm chết, hơn nữa còn bị mổ đạo cốt.
Nỗi hận này nếu không gϊếŧ mười mấy hai mươi lần thì sợ là không thể tiêu trừ, Trình Mộc Quân đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy mà.
Nhưng đây lại là việc làm chính nghĩa, vì vậy tất nhiên là Hách Viễn dù hận cũng không có lý do để hận.
Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày, chắc chắn sẽ......
Biếи ŧɦái.
Hách Viễn lại dùng thần khí như tụ hồn đèn để đưa người trở về, có người bình thường nào làm mấy chuyện kiểu này đâu.
Trình Mộc Quân càng nghĩ càng cảm thấy sởn tóc gáy, vẫn nên rời khỏi Thái Huyền Môn trước, đi tìm linh hồn nữ chủ chuyển thế.
Hách Viễn biếи ŧɦái như thế, chắc chắn chỉ khi được tình yêu an ủi mới có thể khôi phục bình thường!
Sau khi nghĩ kỹ, Trình Mộc Quân dứt khoát xoay người rời đi.
Hắn đi từng bước một, rồi ngừng lại nơi cách cửa động phủ ba trượng.
Hệ thống: "Cậu bị gì vậy?"
Trình Mộc Quân: "Có vấn đề."
Hắn cúi đầu, nhìn nơi mình đặt chân lên. Nói là đặt, nhưng hắn không có thật thể, chỉ có thể nói phù phiếm vậy thôi.
Nhưng dù vậy, khe hở giữa những phiến đá xanh vẫn hơi lập loè sáng.
"Trận pháp thượng cổ, tôi đi thì cũng không sao, nhưng......" Trình Mộc Quân hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lui về.
Lúc hắn trở lại cửa động phủ là lúc tia sáng nhạt kia biến mất. Quả nhiên là thế, trận pháp thượng cổ này chính là một cái kết giới.
Người bên ngoài không thể đi vào, người bên trong cũng không thể đi ra, cũng may giờ Trình Mộc Quân đang trong trạng thái nguyên thần, vậy nên mới không đả động đến trận pháp.
Trình Mộc Quân nhíu mày, đi vòng qua khe hở giữa phiến đá xanh một vòng, "Chuyện này hơi khó rồi, hệ thống, tôi không phá được trận pháp này."
Sau khi con đường kiếm đạo vô vọng, Trình Mộc Quân đã từng sa vào những trận pháp một quãng thời gian rất lâu. Hắn vốn là thiên túng chi tài, một khi dốc lòng nghiên cứu trận pháp thì cũng là tông sư tiêu chuẩn.
Hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn ra, trận pháp thượng cổ này rất ảo diệu, ở trong động phủ, thần thức không thể cảm nhận được bất cứ đồ vật gì, đây cũng là mục đích của trận pháp.
Hệ thống: "Cậu yếu vậy à?"
Trình Mộc Quân: "...... Không có liên quan đến việc mạnh hay yếu, cái chính là tôi không có thân thể, mà trận pháp này vốn là để đối phó nguyên thần, nếu tôi động thần thức thì sẽ lập tức bị hút về."
"Ầy." Trình Mộc Quân thở dài, ngã người lên ghế.
Vầng trăng sáng trên đỉnh đầu đã trốn sau những đám mây đen, đỉnh núi thiếu sáng trở nên mông lung. Trình Mộc Quân trợn tròn mắt, ngây ngốc hỏi: "Hệ thống, nếu không thì tôi tự bạo nguyên thần nhé, rồi sau đó cậu lại đưa tôi vào lần nữa, chứ đây là tử cục đó."
Hệ thống: "Cậu, cậu, cậu, cậu đừng xằng bậy, cậu tự bạo mới thật sự là tử cục đó, vậy thì thế giới này sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn mất, bình tĩnh một chút."
Trình Mộc Quân nghe câu trả lời như vậy cũng không thấy thất vọng, hắn chỉ đang đùa hệ thống mà thôi. Nếu không thể làm vậy thì xem ra chỉ có thể mạnh tay hơn một chút.
Ngay khi hắn định hành động, trong rừng rậm ở nơi xa xuất hiện một thân ảnh lén lút.
Đó là một thiếu niên mặc trang phục của đệ tử ngoại môn, cậu ta nấp sau thân cây ngó tới ngó lui, xác định nơi này không có ai mới men theo bóng tối đi về phía cửa lớn động phủ.
Khi cậu ta bước vào phạm vi trận pháp, thế mà lại không hề đả động nó.
Trình Mộc Quân nheo mắt, tiến vào trạng thái thần thức, sau đó thấy cả người thiếu niên được bao phủ một bởi một tầng ánh sáng mỏng.
Ánh sáng đan chéo dung hợp cùng linh lực của trận pháp, bảo vệ thiếu niên không bị phát hiện.
Mà ngọn nguồn của ánh sáng này, là một sợi dây chuyền treo trên ngực thiếu niên, xem ra là pháp bảo nào đó.
Trình Mộc Quân đứng dậy, yên lặng đi theo sau thiếu niên, muốn nhìn xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.
Thiếu niên thuận lợi đi đến cửa động phủ. Khẩn trương trên mặt thả lỏng, "Ô, rất đơn giản mà."
Cậu ta vừa lên tiếng, Trình Mộc Quân đã nhận ra ngay, đây chính là thiếu niên quét rác rất tò mò với động phủ ngày ấy.
Xem ra, đệ tử ngoại môn này đã có mưu đồ gây rối ngay từ đầu rồi. Nhưng mục đích của thiếu niên là gì không quan trọng, sự xuất hiện của cậu ta có thể trở thành cơ hội tốt để Trình Mộc Quân thoát thân.
Đệ tử ngoại môn nâng tay muốn đẩy cửa đá ra.
Nhưng ngay lúc này, ánh sáng loé lên, vết kiếm phía trên hóa thành thực chất, chém về phía thiếu niên.
"A!" Thiếu niên kinh hô một tiếng, thân ảnh gợn lên như sóng nước.
Sau một lát, cậu ta xuất hiện bên ngoài trận pháp, vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
Thiếu niên hốt hoảng nhìn thoáng qua hướng động phủ, không dám ở lại lâu nữa, cuống quít rời đi.
Mà Trình Mộc Quân bị nhốt trong trận pháp, lúc này đã tiến vào bên trong sợi dây chuyền của thiếu niên. Khi họ rời đi, trong hàn đàm dưới vực sâu, một người bế quan đã lâu, dung mạo tựa như điêu khắc, lông mi khẽ nhúc nhích.
______
Sao mà câu cuối nó rối bời quá dị, hông biết xếp vế như nào lun ắ @₫(&(&&(₫/₫-₫