Nhìn Tào Hữu quỳ ở đó, Tê Thiên không nói gì. Bầu không khí rơi vào im lặng.
Vài giây sau, Tào Hữu chủ động mở miệng: “Chiều hôm qua Thẩm Bằng Bân đến tìm tôi, hứa hẹn sau khi hắn đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác, hơn nữa cho tôi thêm 70% lợi nhuận.”
"Cũng khá nhiều đấy." Tê Thiên mỉm cười: "Nhưng ông chủ Tào cũng không phải là kẻ ngốc, cho dù Thẩm Bằng Bân có nói bao nhiêu đi nữa, nếu anh ta vẫn chưa ngồi lên vị trí đó thì cũng chỉ là lời hứa suông mà thôi."
"Đúng vậy." Tào Hữu dùng sức gật đầu: "Nhưng dựa vào thực lực mà hôm qua cậu ta thể hiện cho tôi thấy, cậu ta có thể ngồi ở vị trí đó, tài nguyên phía sau cậu ta thì Thẩm Thu Thủy căn bản không thể so được!"
Tê Thiên rất có hứng thú: “Nói thử xem.”
Tào Hữu hít một hơi thật sâu: “Từ những gì Thẩm Bằng Bân thể hiện, có thể thấy rằng cậu ta có khả năng trực tiếp hủy diệt Thẩm Thu Thủy, tôi biết cậu ta rất rõ, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng cho dù ở thời đại của chúng tôi, xét về mức độ tàn nhẫn thì cậu ta cũng sẽ được xếp vào top ba của Thiên Ngân, bây giờ Thẩm Bằng Bân lại càng vô nhân tính hơn! Lần này Thẩm Bằng Bân sẽ tấn công với lực lượng rất lớn, đằng sau cậu ta là một tập đoàn tài chính khổng lồ, Thanh Đằng! Chỉ là Thẩm Bằng Bân tựa hồ có chút băn khoăn về điều gì đó nên không dám để Thanh Đằng lộ diện, nhưng chỉ cần để Thanh Đằng hỗ trợ cũng đủ đối phó Thẩm Thu Thủy." "Thanh Đằng à, ha ha!" Tê Thiên khế mỉm cười.
Tào Hữu có thể nhìn thấy sự khinh thường trong nụ cười của Tê Thiên, nhưng đối với Tào Hữu hiện tại mà nói, ông ta không hề cảm thấy Tê Thiên kiêu ngạo chút nào.
Bởi vì ngay cả tập đoàn Thanh Đằng có thể xem là ngang hàng với ông lớn mà ông ta biết cũng không thể nào làm ông lớn kia có thái độ như vậy trong thời gian ngắn!
Tề Thiên nói: "Sáng mai, trong cuộc họp định kỳ của Thẩm Thu Thủy, tôi không muốn chuyện của ông làm Thẩm Thu Thủy khó xử, ông hiểu ý tôi chứ?"
Tào Hữu liên tục đáp: "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
'Tê Thiên cảnh cáo: "Còn nữa, chuyện đêm nay không nên có người nào khác, không kẻ nào được biết tôi tới đây, băng không, hậu quả thế nào, chính ông có thể tự mình đoán ra rồi đó."
'Tê Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi.
Sau khi Tê Thiên rời đi, Tào Hữu năm liệt xuống đất, †oàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ở Thiên Ngân nỗ lực nhiều năm như vậy, Tào Hữu cũng có địa vị nhất định, có thể nói ở Thiên Ngân này, Tào Hữu dám đi ngang trên đường chẳng sợ ai, địa vị cao hơn ông ta cũng chỉ có một số ít, nhưng bọn họ cũng không cao hơn ông ta bao nhiêu!
Nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Tào Hữu nhận thức được rằng hiện tại, ở Thiên Ngân này đã có người mà ông ta không thể đắc tội được, chính là người thanh niên vừa rồi, giờ cả Thẩm Thu Thủy cũng vậy!
Tào Hữu hít sâu vài hơi, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, lập tức gọi điện yêu cầu tài xế đưa ông ta đến công ty!
Việc xúc phạm Thẩm Thu Thủy, cần phải làm gì đó để bù đắp!
Về phần Thẩm Bằng Bân, đằng sau không phải có tập đoàn Thanh Đằng sao? Toàn bộ tập đoàn Thanh Đăng chẳng là gì trước mặt người đó!
Mười hai giờ, đêm đã khuya. Tê Thiên đi dưới ánh trăng, gọi cho một số điện thoại: “Kiểm tra cho tôi mối quan hệ giữa Đông Đường và tập đoàn Thanh Đằng.”