Đường Sở Sở rất nhanh đã khóc, nhưng vẻ mặt Giang Thân không hề có chút gì là sợ hãi cả.
Giang Thần đánh Tôn Trạch, đụng vào không ít sào quần áo, chuyện này đến tai quản lý.
Quản lý tiệm bán quần áo này là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng khá xinh đẹp, mặt trái xoan, tóc đen dài, cả người mặc trang phục chuyên nghiệp gợi cảm.
"Anh, anh Tôn."
Nhìn thấy Tôn Trạch, cô ta khom lưng, vẻ mặt kính trọng.
Tôn Trạch ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ anh Ba dẫn ngườu đến đánh Giang Thần, liếc mắt nhìn người quản lý này một cái, thấy cô ta cũng khá quyến rũ, hai mắt sáng ngời, nhưng, Đường Sở Sở ngồi ở phía đối diện anh ta, anh ta ngay lập tức không có chút hứng thú nào với người quản lý này, thản nhiên nói: "Làm sao, cô biết tôi?"
"Đúng, trước kia trong một lần ở tiệc rượu, nhìn thấy anh Tôn từ xa." Vẻ mặt quản lý Lý Mẫn đầy kính trọng.
Tôn Trạch khẽ gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Sở Sở ngồi ở đối diện, nói với quản lý Lý Mẫn: "Cô tính xem, cho tên nhóc này biết giá trị của những bộ quần áo này bao nhiêu tiền, để cho anh ta bồi thường."
"Anh Tôn, đi tính xong rồi, tổng cổng làm dơ mười tám món, giá cũng phải hơn một vạn một bộ, tổng cộng hai mươi mốt vạn."
"Nghe thấy không..." Phùng Tiểu Hội ngang ngược nói: "Hai mươi mốt vạn, chuẩn bị tiền bồi thường đi, nhìn bộ dạng của anh, chắc cũng không có số tiền đó đâu, quỳ gối nhận sai với chồng tôi, số tiền này, bọn tôi trả giúp anh."
"Thần, bồi thường tiền đi." Đường Sở Sở nhỏ giọng nói: "Nhà họ Toon không dễ chọc vào, Tôn Trạch đã gọi người rồi, nếu như còn không đi, đợi lát nữa không đi được đâu."
Đường Sở Sở bồn chồn, lúc này cô chỉ muốn đi thôi.
Tuy rằng hai mươi mốt vạn rất nhièu, nhưng Giang Thần nói trong thẻ có tiền, hơn nữa coi như là mua quần áo, mặc dù không phù hợp với cô, nhưng cầm đi sửa một chút, có lẽ vẫn có thể mặc được.
"Vợ, không có việc gì, anh chờ anh ta gọi người đến, chẳng lẽ em đã quên, anh sinh ra trong quân đội sao?" Trên mặt Giang Thần mang theo ý cười.
"Thần, đừng quậy nữa, nghe em nói, Tiêu Dao Vương mới nhậm chức, lệnh tử hình được ban ra, gần đây các ban ngành liên quan bắt rất nghiêm, đánh nhau ẩu đả, đây là tội nặng."
Đường Sở Sở nhìn mấy người bảo vệ đứng quanh như hổ rình mồi, cũng bị dọa cho sợ không ít.
Hiện tại có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì cứ dùng tiền giải quyết.
"Đi?"
Sắc mặt Tôn Trạch thâm trầm, lạnh lùng nói: "Hôm nay, mày đi thử cho tao xem?"
Nghe vậy, mấy người bảo vệ từng bước tiến về phía trước khóa chặt lại.
Giang Thần cũng không hề nghĩ tới việc đi.
Vài ba tên bảo vệ, anh cũng không thèm để vào mắt.
"Anh Tôn..."
Ngay lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đầu bóng lưỡng, mặc áo may ô màu đen, trên người xăm hình con hổ đi tới, mà phía sau anh ta, có hơn hai mươi người đi theo.
Hơn hai mươi người đi vào cửa hàng quần áo, khiến những người khách khác bị dọa sợ đến mức run lên, không dám tới gần.
“Anh Ba, là tên nhóc này, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi." Tôn Trạch đứng lên, chỉ vào Giang Thần.
Sau đó đắc ý mà nhìn Đường Sở Sở một cái: “Đường Sở Sở, nếu như cô theo tôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho tên chồng phế vật này của cô.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Sở Sở, Tôn Trạch đúng là nuốt nước miếng.
Đồng thời trong lòng cũng hận Giang Thần muốn chết.
Tên nhóc này có tài đức gì, mà có thể có được người vợ xinh đẹp như thế này.
Anh ta là cậu ấm nhà họ Tôn, cũng chưa bao giờ gặp được cực phẩm như vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta tức giận.
Anh Ba nháy mắt một cái ra hiệu với anh em của mình: “Đánh.”
Đường Sở Sở trong nháy mắt trở nên nóng nảy, vội vàng đứng lên: “Anh Tôn, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với anh, xin anh hãy tha thứ.”
“Ha ha, bây giờ xin lỗi, vô dụng thôi.” Phùng Tiểu Hội bật cười: “Đường Sở Sở, trừ phi cô đi theo chồng tôi vài ngày, nếu không thì, chồng của cô chết chắc rồi.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đang giải thích lại, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tôn Trạch: “Hóa ra, anh cũng nhớ thương vợ của tôi?”
“Phải.”
Tôn Trạch cũng không phủ nhận.
Anh ta vừa ý phụ nữ, không ai có thể tránh khỏi lòng bàn tay anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, nhìn thấy dáng người nổi bạt của cô, khuôn mặt tuyệt mỹ, một chút cũng không che giấu lòng tham trên mặt mình, anh ta chơi đùa biết bao nhiêu cực phẩm rồi, nhưng chưa bao giờ chơi đùa được một cực phẩm như thế này.
Bị nhìn chằm chằm trắng trợn, mặt Đường Sở Sở cũng đỏ bừng lên, trên mặt tràn đầy tức giận: "Anh..."
"Đường Sở Sở, tôi cho cô một cơ hội, theo tôi ba ngày, tôi sẽ bỏ qua cho chồng của cô, nếu không thì, tôi sẽ đánh chồng cô đến mức nửa đời sau phải sống trên xe lăn, tôi đếm ba tiếng, nếu không đồng ý, vậy thì đừng trách tôi."
"Một!"
Trên mặt Đường Sở Sở cũng đã chảy mồ hôi hột.
Cô nhìn vẻ hung ác của người đàn ông đầu bóng lưỡng, lại nhìn hơn hai mươi người như hổ rình mồi.
Cô biết, nếu như mình không đồng ý, Giang Thần chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.
"Hai!"
Hai chữ hô lên, Đường Sở Sở luống cuống.
"Ba."
"Tôi, tôi đồng ý." Đường Sở Sở rất nhanh đã khóc.
Giang Thần ngồi bên cạnh, anh không nghĩ tới, Đường Sở Sở vid anh, lại có thể đồng ý...
Trong lòng anh truyền đến một trận xúc động.
Đường Sở Sở khóc thút thít nói: "Tôi đồng ý với anh, đừng đánh chồng tôi, đừng đánh..."
Trên mặt Tôn Trạch mang theo ý cười, đứng lên, đi tới ôm lấy vòng eo thon thả của Đường Sở Sở: Nếu biết điều sớm như vậy, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao."
Cửa hàng quần áo, tụ tập không ít người.
Nhưng, những người này đều đứng ở phía xa, bọn họ đều biết đây là người nhà họ Tôn, đều chỉ dám nhỏ giọng thảo luận.
Nhưng mà lúc này, Giang Thần lại đứng lên, đá một cước.
Trực tiếp đá Tôn Trạch ngã ngửa trên sô pha.
"Đánh, đánh cho tôi." Tôn Trạch còn chưa đứng lên, đã nhớn nhác rống to.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên hung hăng chạy tới.
Đây là Tôn Thái Vân tới từ bệnh viện.
Đường Sở Sở gọi điện thoại tới, nói là đắc tội với Tôn Trạch, ông ta nổi giận lôi đình, lái xe vượt cả đèn đỏ phóng tới.
Chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.
Mạnh mẽ như Lâm Huyền, cho dù bị giết, thì Tiêu Dao Vương cũng vẫn tự mình xử lý những chuyện tiếp theo.
Đây chính là vợ của một người siêu cấp mạnh mẽ.
Ai dám động vào?
Động vào quả thật chính là đâm đầu vào chỗ chết!
Ông ta vội vội vàng vàng chạy tới, đầu đổ đầy mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm.
Ông ta vừa đến, chợt nghe thấy lời của Tôn Trạch, ngay lập tức trở nên giận dữ, lớn tiếng rít gào: "Tên ăn hại này!"
Tiếng thét như sấm.
Một tiếng rống này, khiến cho không ít người chú ý đến.
"Bác, bác cả..." Cả người Tôn Trạch cũng run lên.
Tôn Thái Vân, là người lèo lái thứ hai nhà họ Tôn, là người thừa kế gia tộc, nắm giữ quyền hành gia tộc.
Tôn Thái Vân vọt tới, túm lấy tóc Tôn Trạch, tát cho mấy cái bạt tai.
Ông ta dùng hết sức lực, chỉ lo đánh nhẹ.
Tôn Trạch bị đánh đến mơ hồ, một vài chiếc răng bị gãy, máu chảy ra từ trong miệng.
Sau khi đánh mấy cái bạt tay, lại đá một cước vào bụng của Tôn Trạch, lại đá anh ta vào sô pha một lần nữa, ngay cả sô pha cũng bị lật ngược.
Sau đó cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn, phẫn nộ ném vào ót của anh ta.
Đập một cái là bể, ót của Tôn Trạch trong nháy mắt đã chảy máu.
Chuyện bất thình lình xảy ra, doạ cho mọi người sợ choáng váng.
Phùng Tiểu Hội ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sợ hãi kêu lên: "Bác cả, bác làm gì vậy, đây là Tôn Trạch đó, là cháu của bác..."
"Người phụ nữ chết tiệt..."
Tôn Thái Vân vọt qua, túm lấy mái tóc dài của cô ta, đập vào bàn.
Bịch!
Đầu của Phùng Tiểu Hội bị đập vào bàn thủy tinh, bàn thủy tinh trong nháy mắt đã bị đập vỡ.
Mặt Đường Sở Sở ngơ ngác, trên mặt mang theo giọt nước mắt, vừa nãy đã định hy sinh thân mình bảo vệ Giang Thần, nhưng bây giờ lại...
Trong khoảng thời gian ngắn, não của cô không kịp phản ứng lại.
Mà anh Ba, người Tôn Trạch gọi tới, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Bởi vì, anh ta biết người này.
Là người chọn làm chủ nhân đời sau của nhà họ Tôn, là một trong những người tai to mặt lớn ở Giang Trung.
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Sau khi đánh người xong, Tôn Thái Vân phịch một cái quỳ gối trước mặt Đường Sở Sở.
"Chuyện này..." Đường Sở Sở bị dọa đến mức lui về phía sau vài bước.
Mà người ở tiệm quần áo, cũng trợn tròn mắt.
Đặc biệt là anh Ba.
Anh ta lăn lộn ngoài đường, làm sao lại không biết Tôn Thái Vân.
Vào lúc này, anh Ba, cùng với hơn hai mươi người anh em của anh ta, trợn mắt há mồm.
Tôn Thái Vân quỳ trên mặt đất, nước mũi giàn giụa, cầu xin nói: "Cô Sở Sở, nhà họ Tôn chúng tôi không biết dạy dỗ, đắc tội với cô Sở Sở, cũng xin cô Sở đây đừng để trong lòng, coi nhà họ Tôn như một cái rắm, thả nó đi."
Một câu nói làm chấn động ngàn con sóng.
Nhà học Tôn là gia tộc lớn, tuy rằng không ở trong bốn gia tộc lớn, nhưng tài sản hoàn toàn không ít hơn bốn gia tộc lớn.
Đường Đường là người lèo lái tập đoàn nhà họ Tôn, lại có thể quỳ xuống trước Đường Sở Sở?
Mà bên cạnh, Tôn Trạch bị đánh đánh thương tích đầy mình mơ màng, bác cả của anh ta, làm sao lại quỳ gối trước mặt Đường Sở Sở?
Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu cũng trợn tròn mắt, đây là Tôn Thái Vân uy phong tám phương sao?
Nhân viên bán hàng của tiệm quần áo cũng hóa đá.
Quản lý Lý Mẫn trợn mắt há mồm.
Tôn Thái Vân quỳ trên mặt đất, không ngừng lạy sát đất, đầu cũng dập đến bể ra.
Mỗi một lần dập, đều phát ra tiếng vang lanh lảnh, khiến cho trong lòng người đều choáng váng.1