Tiêu Dao Vương xuất hiện, tâm trạng của Giang Thần không hề bị ảnh hưởng.
Giải quyết xong chuyện của Đường Sở Sở, thì Đường Sở Sở đích thân gọi điện baot anh quay lại.
Tâm trạng anh không tồi, ngân nga một đoạn nhạc, vẻ mặt thong dong tự tại.
Anh sắp tới nhà Đường Sở Sở rồi.
Gõ cửa.
Cửa phòng mở ra.
Người mở cửa chính là Đường Sở Sở.
Vừa nhìn thấy người đến là Giang Thần, cô ngay lập tức tủi thân khóc, gục ở trong lòng Giang Thần.
Người con gái đẹp nhào vào trong lòng, một mùi thơm ngát đến mê người của người phụ nữ truyền đến khoang mũi, kích thích thần kinh Giang Thần.
Giang Thần vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô, cười nói: "Không có gì cả, đừng khóc mà, khóc nữa là thành mặt mèo đó, không đẹp đâu."
Lúc này Đường Sở Sở mới ngừng khóc.
Kéo Giang Thần vào trong.
Tất cả mọi người trong nhà đều ở trong phòng.
Nhưng, sắc mặt không được tốt lắm.
Giang Thần đi qua: "Bố, mẹ."
Hà Diễm Mai gật đầu với anh, xem như là chào lại anh, nói: "Giang Thần, con cũng đừng trách bọn mẹ, bọn mẹ cũng chỉ vì bất đắc dĩ."
"Mẹ, con không trách mọi người, đều do chính con không cố gắng, không đủ năng lực giải quyết phiền phức cho mọi người."
Trên mặt Giang Thần đầy ý cười.
Anh thật sự không trách ai cả.
Hơn nữa, trách ai cũng không thể trách Đường Sở Sở.
Dù cho Đường Sở Sở có làm gì đi chăng nữa, anh đều có thể đồng ý, đây là do anh thiếu nợ Đường Sở Sở.
Giang Thần ngồi xuống, chợt lấy hai tấm thiệp mời ra, đưa cho Đường Sở Sở, hỏi: "Sở Sở, em biết Lâm Y không?"
"Hả?"
Vẻ mặt Đường Sở Sở đầy nghi ngờ nhận lấy tấm thiệp mời mà Giang Thần đưa: "Lâm Y, hình như có chút ấn tượng, em nhớ cô ta cũng học đại học Giang Trung, nhưng sau em hai khóa, là hoa hậu giảng đường hay sao á, dáng vẻ cũng đẹp, người theo đuổi nhiều không đếm nổi, hơn nữa nghe nói là người của bốn gia tộc lớn của Kinh Đô, làm sao vậy?"
Giang Thần nói: "Anh cũng không biết nữa, trên đường về nhà, gặp cô ta, cô ta nói ngày mai sinh nhật, sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng Giang Trung, đưa thiệp mời cho em thôi ấy mà."
Nghe vậy, Đường Sở Sở mở thiệp mời ra.
Quả nhiên là mời cô và Giang Thần, hơn nữa chữ ký đúng là Lâm Y.
Cô nghi ngờ.
"Em cũng không quen biết cô ta, làm sao lại mời em?"
Giang Thần giang hai tay nói: "Chuyện này sao anh biết được chứ, người ta đích thận đưa thiệp, suy cho cùng anh cũng không thể từ chối được, cho nên mới mang đến đây cho em."
Đường Sở Sở liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, trên mặt lộ vẻ ghen tuông: "Còn nói là đưa cho em, nói như thế nào bọn em cũng cũng học cùng một trường, nhưng lại đưa cho anh?"
Giang Thần vội vàng giải thích nói: "Sở Sở, anh đảm bảo, anh căn bản là không hề biết cô ta, cũng chưa từng gặp cô ta bao giờ."
"Em chỉ nói bừa một chút, coi anh đã bị dọa tới thế nào rồi kìa."
Ngay lúc này, tin nhắn wechat của Đường Sở Sở vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn wechat.
"Ôi trời, tin tức mới."
Hoa hậu giảng đường năm đó của chúng ta đưa cho tôi thiệp mời, nói ngày mai là sinh nhật tuổi hai mươi lăm, muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng Giang Trung.
"Tôi cũng nhận được thiệp mời."
"Tô tự hỏi, Lâm Y này, có thật là Lâm Y làm hoa hậu giảng đường năm đó học sau chúng ta hai khóa hay không? Là Lâm Y đến từ bốn gia tộc lớn ở Kinh Đô? Là tổng giám đốc đương nhiệm Dược Phẩm Trường Sinh Lâm Y đúng không?"
"Đúng vậy, người đưa thiệp mời cho mọi người, chính là Lâm Y!"
...
Nhóm wechat vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu nay trong phút chốc lại trở nên ồn ào.
Toàn bộ mấy chục học sinh trong lớp đều nhận được thiệp mời.
Sau khi Đường Sở Sở nhìn thấy mấy tin nhắn này, nghi ngờ nói: "Này, suy cho cùng chuyện này là sao, lớp chúng ta cũng không có liên quan đến Lâm Y, làm sao lại đưa thiệp mời cho chúng ta?"
"Sở Sở, đây chính là cơ hội của con." Hà Diễm Mai ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại của Đường Sở Sở.
Nhìn thấy mấy tin nhắn này, bà ta nói: "Mẹ biết Dược Phẩm Trường Sinh, cái này cũng là một tập đoàn lớn, hơn nữa còn là tổ hợp các tập đoàn y tế bệnh viện chỉ định ở các thành phố lớn, bây giờ cô ta mời con, con nhất định phải đi, đây là cơ hội tốt nhất để mở rộng mối quan hệ xã giao."
Tuy nói như thế, nhưng Đường Sở Sở cũng rất nghi ngờ.
Tổng giám đốc Dược Phẩm Trường Sinh danh tiếng lẫy lừng, làm sao lại phát thiệp mời cho các bạn học của cô.
Giang Thần hỏi: "Sở Sở, em có đi không?"
"Đi chứ, vì sao lại không đi." Đường Sở Sở ngẩng đầu nói.
Năm đó khi còn ở trường, cô là trò cười.
Cô không tự tin, cô tự ti.
Bây giờ khôi phục lại vẻ ngoài, lòng tự tin của cô tăng thêm.
Giang Thần gật đầu, nói: "Ừ, đây là dịp trọng đại, đằng cấp của mấy bộ quần áo trong tủ quần áo em đều quá thấp, chúng ta ra ngoài mua một chút, hơn nữa em xem, trên người em không có chút trang sức nào cả."
"Nói bậy, ai nói không có đẳng cấp, em cảm thấy vẫn được." Đường Sở Sở vểnh miệng.
Còn mua quần áo gì đó, cô làm gì có tiền?
Giang Thần làm sao lại không biết suy nghĩ của Đường Sở Sở, cười nói: "Đi thôi, anh có tiền, thẻ của anh không phải do em giữ sao, đây chính là tiền tích góp mười năm của anh, anh cũng tiết kiệm được không ít tiền đó."
"Thôi, hay là thôi đi." Đường Sở Sở lắc đầu.
Cô vốn không phải là người phô trương lãng phí.
Không có chạy theo những món đồ đắt tiền.
"Đi, sao lại không." Hà Diễm Mai nói: "Con gái, đây là cuộc gặp quan trọng, là tiệc sinh nhật của tổng giám đốc tập đoàn Trường Sinh, chúng ta không thể keo kiệt, hơn nữa còn phải mua quà nữa."
"Được rồi, được rồi." Đường Sở Sở không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
"Ừ, đi."
Giang Thần kéo tay Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở theo bản năng né tránh, sau khi né khỏi, cô mới nhận ra không thích hợp, chợt chủ động kéo Giang Thần, cười áy náy với anh.
Giang Thần cũng cười nhạt.
Hai người nắm tay, đi ra cửa.
Giang Thần lái xe điện nhỏ.
Đường Sở Sở ngồi ở phía sau, ôm thắt lưng anh, đầu chôn ở sau lưng anh.
Giang Thần cũng không muốn đi xe điện nhỏ mãi, định mua một chiếc xe, không khỏi hỏi: "Sở Sở, em thích xe gì?"
"Thích gì?" Đường Sở Sở có chút sửng sốt nói: "Buổi sáng chúng ta đi xem triển lãm xe, em thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ, rất đẹp, sau này có tiền rồi, em nhất định sẽ mua một chiếc."
Đường Sở Sở động viên tinh thần cho chính mình cố gắng hơn.
Cô không phải theo đuổi xe sang, chỉ đơn thuần là yêu thích, nếu như mua được chiếc xe như vậy, nhất định sẽ rất tự hào.
"Thích thì mua thôi."
"Xì..."
Đưởng Sở Sở gõ một cái vào ót của Giang Thần, quở trách mắng: "Đừng nói những lời không thực tế đó, anh có biết bao nhiêu tiền không, chiếc xe kia chính là siêu xe Ferrari phiên bản giới hạn, em xem giá rồi, hơn hai nghìn hai trăm ngàn vạn đó, mang anh bán đi cũng không mua nổi."
"Sở Sở."
"Hả?"
"Sở Sở, anh sẽ nói thật với em, em không được tức giận."
"Ừ, anh nói đi."
Giang Thần nhỏ giọng nói: "Thực ra trước kia anh cũng nắm một chức vụ lớn ở Nam Hoang, nhưng mà bởi vì lợi dụng chức vụ, ăn chặn một ít tiền, cho nên mới bị đẩy xuống thành một người lính nhỏ, cuối cùng bị xóa khỏi quân tịch."
"Hả..."
Đường Sở Sở nghẹn ngào kêu to: "Anh, anh..."
"Em nói rồi, không được tức giận."
Đường Sở Sở thở hồng hộc vỗ một cái vào đầu Giang Thần, mắng: "Tại sao anh lại làm việc xấu, làm sao lại làm những chuyện phạm pháp này."
"Cũng không phải phạm pháp, em có biết Nam Hoang không, đó là biên giới mười tám nước, có rất nhiều người có tiền, nhưng rất hỗn loạn, những kẻ có tiền đều đút lót tiền cho tướng quân Nam Hoang, để lấy được bảo kê, anh cũng lấy một ít, chuyện này không phải đã bị cấp trên biết được sao, lúc này mới bị đuổi đi, tất cả những thứ anh có là chút tiền này, nếu em thích, thì chúng ta đi mua xe."
"Em, em cũng không thể muốn."
Đường Sở Sở trực tiếp từ chối: "Giang Thần, em cảnh cáo anh, em mặc kệ trước đây anh có làm cái gì, nhưng ở bên cạnh em, nhất định không được làm chuyện trái pháp luật."
"Sở Sở, chuyện này không phải trái pháp luật, này là chuyện rất phổ biến ở Nam HOang, anh chỉ là hơi xui xẻo, bị cấp trên phát hiện ra mà thôi, em không biết đấy chứ, những tướng quân khác còn kiếm nhiều hơn anh nữa cơ, sau khi những tướng quân này kiếm tiền, đều chọn việc xuất ngũ, cầm tiền đi mua xe sang, mua nhà cao cấp, ung dung tự tại.
Giang Thần bắt đầu khiến cho Đường Sở Sở tiếp nhận từng chút từng chút một về thân phận của anh.
Nếu như đều có thể tiếp thu được, như vậy về sau khi biết anh là Hắc Long cũng sẽ không quá kinh ngạc.
"Thật, thật vậy sao?"
Đường Sở Sở cũng không hiểu biết quá nhiều.
Nhưng, cô biết nhận tiền của người khác, đây là tiền hối lộ.
Giang Thần gật đầu: "Đương nhiên rồi, đại ca của bọn anh, Hắc Long đó, em có biết không, chính là một trong Ngũ Đại Soái, nổi tiếng ngang ngửa Tiêu Dao Vương, anh ta thu nhận rất nhiều tiền, thậm chí trực tiếp đánh vào nước kẻ thù, giành chiếm lấy mỏ vàng của nước kẻ thù, bán lại cho một ông chủ khác với giá mấy trăm triệu."
Đường Sở Sở sợ hãi kêu lên: "Hả, nhiều như vậy sao?"