Giang Thần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mộc Vinh giải thích: “Đại ca, là như thế này, mạng lưới tình báo ngầm này là do Quỷ Kiến Sầu tạo ra, mối quan hệ giữa mạng lưới tình báo ngầm rất rối ren, phức tạp, liên quan đến mọi tầng lớp xã hội. Trong thế giới ngầm ở Giang Trung đang lưu truyền một tin tức, tất cả tin tình báo có thể tìm đến Quỷ Kiến Sầu để đổi lấy tiền, vì vậy Quỷ Kiến Sầu đã được các bộ phận liên quan chú ý từ lâu rồi.”
“Mạng lưới tình báo ngầm này là phi pháp, đã thực hiện rất nhiều giao dịch bất hợp pháp.”
“Các bộ phận liên quan muốn bắt hết toàn bộ mạng lưới ngay lập tức nên những năm qua đã gài rất nhiều nằm vùng vào đây, hiện tại tôi cũng không biết rốt cuộc ai mới là kẻ nằm vùng nên đã bắt hết toàn bộ những người Quỷ Kiến Sầu để lại, đang tra khảo từng người một.”
Mộc Vinh giải thích vấn đề ngắn gọn.
Nói rồi, anh ta chỉ vào một người đàn ông bị trói ở phía trước.
Người đàn ông khoảng 40 tuổi đang bị treo lên, đã bị đánh thương tích khắp người, máu trên người chảy ra, nhỏ xuống mặt đất.
Lúc này ông ta đang hấp hối.
“Một số thuộc hạ đã phát hiện ra ông ta đã lén gửi tin tức của mạng lưới tình báo ngầm ra ngoài, người nhận là một cảnh sát trưởng nào đó của phòng công an tỉnh.”
Giang Thần đi tới, đích thân thả người này ra.
Người đàn ông nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn Giang Thần, lạnh lùng nói: “Muốn giết thì giết, nếu chỉ cần cau mày thì tôi không phải đàn ông.”
Giang Thần quay đầu nhìn Mộc Vinh, mắng: “Còn đứng đờ ra đó làm gì, mau thả ra hết đi.”
“Đại ca, cái này?” Mộc Vinh kinh ngạc.
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, anh nói: “Đã quên bản thân mình là ai rồi à, thật sự cho rằng mình là dân lưu manh sao?”
“Vâng.” Mộc Vinh ra lệnh: “Lập tức cởi trói.”
Tất cả những người bị trói đều đã được thả ta.
Giang Thần nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất không cách nào chạy nổi, hỏi: “Đã đến đây bao nhiêu năm rồi?”
“Hứ.”
Người đàn ông khịt mũi.
Giang Thần nói: “Thả ông ta về đi.”
“Vâng.”
Mộc Vinh gật đầu, nhìn những người có mặt, nói: “Đồng bọn của ông ta là ai, còn không mau đưa ông ta đi.”
Nhóm người Quỷ Kiến Sầu để lại đưa mắt nhìn nhau, không ai đứng ra thừa nhận điều đó.
Trong đó quả thật vẫn còn nằm vùng.
Nhưng bọn họ biết rằng một khi bọn họ đứng ra thừa nhận, thì thực sự là không thể nào rời đi được nữa.
“Đưa ông ta đến bệnh viện, những người khác giải tán đi.”
Sau khi Giang Thần ra lệnh một câu như thế rồi anh đứng dậy rời đi.
Mộc Vinh đi theo sau,
Mật thất dưới lòng đất, trong một căn phòng nào đó.
Mộc Vinh đứng ở một bên và hỏi: “Đại ca, ông Đang làm gì vậy? Chuyện chúng ta đang làm bây giờ không thể để ai biết được. Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải đợi cảnh sát đến và quét sạch nơi này sao?”
Giang Thần liếc nhìn Mộc Vinh, nhàn nhạt nói:
“Cho dù có là nằm vùng thì cũng không cần phải hành hạ người ta như vậy. Đừng quên bản thân mình cũng là một quân nhân, đều đồng bào của nhau. Việc gì phải làm khó đồng bào cơ chứ? Còn về việc nơi này đang được các bộ phận liên quan nhắm tới, lát nữa tôi sẽ đánh tiếng với Tiêu Dao Vương, bảo ông ấy tìm cách, chặn nhiệm vụ này cho quân đội, đợi đến khi những việc ở Giang Trung kết thúc, mạng lưới tình báo ngầm này có thể giải tán rồi.”
“Vâng.”
Giang Thần châm một điếu thuốc và nói tiếp: “Nhưng mà, vẫn phải tìm ra được nằm vùng, rồi tiễn bọn họ đi hết. Đừng làm khó bọn họ. Bọn họ cũng là vì công việc, cũng không dễ dàng gì.”
“Nhưng đại ca, những người mà Quỷ Kiến Sầu để lại đã đi theo Quỷ Kiến Sầu vài năm rồi, thậm chí có người còn đi theo ông ta hơn mười năm, muốn biết ai là bằm vùng thì có chút khó khăn đấy.”
“Vậy thì sa thải hết tất cả bọn họ đi.” Giang Thần nhẹ giọng nói.
“Vẫn là đại ca sáng suốt.”
“Đừng nịnh nọt nữa, tôi đi ngủ đây, đừng làm ồn khiến tôi ngủ không được nữa.”
Giang Thần đứng dậy rời đi.
Còn Mộc Vinh ngay lập tức đi xử lý chuyện này.
Anh ta trục xuất tất cả những người mà Quỷ Kiến Sầu để lại.
Lúc này, những người trong mạng lưới tình báo ngầm này đều là Hắc Long quân mà Giang Thần đưa từ Nam Hoang trở về, mạng lưới tình báo ngầm này đã bị anh khống chế hoàn toàn rồi.
Những điều này nhanh chóng được truyền đến tai Quỷ Kiến Sầu, khi Phương Vĩnh Cát chứng kiến mạng lưới tình báo ngầm mà mình đã dày công quản lý hàng chục năm nay nay đã bị Giang Thần kiểm soát hoàn toàn, ông ta có hơi bất lực.
Từ ngày Giang Thần tiếp quản, ông ta đã nghĩ tới rồi, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau.
Giang Thần chỉ thị cho Mộc Vinh thu xếp người đưa anh trở lại thành phố.
Nhà họ Đường.
Đường Sở Sở mới sáng sớm đã thức dậy.
Hôm qua cô đã đến tìm Hắc Long, nhưng cô nhìn thấy Hắc Long và Hứa Tinh thân mật với nhau, cô rất đau buồn, cũng rất chán nản.
Cô cảm thấy mình đã bị thất tình rồi, nhưng ngay sau khi được Hà Diễm Mai khai sáng, cô đã lấy lại được tự tin.
Vì vậy, cô dậy rất sớm, đi dạo phố và mua rất nhiều váy áo.
Tất cả đều rất hở hang, trước đây cô còn không dám mặc.
Sau khi Giang Thần trở lại thành phố, đã hơn 10 giờ sáng rồi.
Anh đi ngang qua một cửa hàng hoa, mua chín mươi chín bông hồng, cầm bó hoa hồng trên tay và đi về phía tiểu khu nơi nhà họ Đường tọa lạc.
Vừa đến cổng tiểu khu, anh đã thấy từ xa có hai người phụ nữ đang tiến lại gần.
“Mộng Oánh, cảm ơn em đã đi mua sắm với chị cả buổi sáng.” Trong tay Đường Sở Sở đang xách rất nhiều thôi.
Cô không biết nhiều về việc mua quần áo nên mới sáng sớm đã gọi điện cho Đường Mộng Oánh.
Dưới sự giới thiệu của Đường Mộng Oánh, cô đã mua rất nhiều quần áo.
Ngay cả bộ đang mặc trên người cũng là sáng nay mua.
Đây là một chiếc váy hai dây màu vàng.
Chiếc váy rất ngắn lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Bên trên có hai dây, lộ ra hoàn toàn bờ vai thơm tho.
Cổ áo hơi thấp hơn, thậm chí có thể thấy cả áo ngực.
Mặc chiếc váy hai dây này vào, tỷ lệ quay đầu là 100%, thậm chí có người còn lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ảnh.
Lúc đầu, Đường Sở Sở cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trên đường đi, cô đã quen với việc được những người đàn ông khác nhìn bằng ánh mắt tán thưởng, cô cảm thấy đây đây mới là sự quyến rũ mà cô nên có.
“Đây đã là gì chứ.” Đường Mộng Oánh cười nói: “Chị Sở Sở, chị nên ăn mặc như thế này từ lâu rồi, chị là mỹ nhân số một Giang Trung, bây giờ lại ăn mặc như thế này, không biết bạn sẽ mê hoặc bao nhiêu con người, hơn nữa nhà họ Đường còn phải trông cậy vào chị móc nối với Hắc Long, dẫn dắt họ Đường đi về nơi rực rỡ nữa kìa.”
“Chị sẽ cố gắng hết sức mình.”
Nghĩ đến Hắc Long, Đường Sở Sở trên mặt nở nụ cười khó có thể phát giác ra được.
Giang Thần vừa đến cổng tiểu khu, liền nhìn thấy Đường Sở Sở và Đường Mộng Oánh cùng nhau đi tới, trên tay anh cầm chín mươi chín đóa hoa hồng, bước nhanh tới, đi tới trước mặt Đường Sở Sở, đưa cho cô bó hoa hồng trong tay.
Trên khuôn mặt còn đang nở nụ cười, anh nói: “Sở Sở, cho em này.”
Khi Đường Sở Sở nhìn thấy người đến là Giang Thần, nụ cười trên mặt đông cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt chán ghét.
“Giang Thần, anh còn tới đây làm gì?”
Giang Thần cầm hoa hồng cười nói: “Tại sao anh không thể tới đây, em là vợ của anh mà.”
Đường Sở Sở nhàn nhạt nói: “Đã từng thôi, bây giờ không phải nữa, Giang Thần, nếu như anh không đồng ý ly hôn, tôi sẽ đệ đơn lên tòa án xin cưỡng chế ly hôn, đến lúc đó anh sẽ không lấy được dù chỉ một xu.”
Đường Mộng Oánh ở bên cạnh cũng khinh thường mắng: “Giang Thần, cái đồ vô dụng như anh còn tới đây làm gì nữa, chẳng lẽ anh không biết mình đã không còn xứng Sở Sở bây giờ nữa rồi sao, khi đi vệ sinh anh cũng không biết nhìn lại bản thân mình xem.”
Đường Mộng Oánh hoàn toàn không hề nể mặt Giang Thần.
Giang Thần hơi sửng sốt.
Hôm qua không phải Đường Sở Sở đã thấy một anh khác đang thân mật với Hứa Tinh hay sao?
Không phải là cô ấy nên từ bỏ sao?