Tiêu Dao Vương không biết Giang Thần muốn làm gì.
Nhưng ông ta vẫn lựa chọn giúp đỡ.
“Được, tôi đưa cậu đi trước.”
Giang Thần khẽ khoát tay: “Đã nói rồi mà, âm thầm tìm thế thân cho tôi, tôi không thể rời đi một cách lộ liễu như vậy được, ông đi tìm một người có thân hình chiều cao tương đương với tôi sau đó tôi sẽ lặng rời đi, làm mặt nạ da người rồi anh lại âm thầm đưa người đó đến phòng giam giữ.”
Tiêu Dao vương nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh không cần phải hỏi nhiều.”
“Được.”
Tiêu Dao Vương gật đầu.
Anh ta nhanh chóng đi sắp xếp.
Trong quân đội anh ta tìm được một người có chiều cao và thân hình tương đương với Giang Thần sau đó âm thầm thả Giang Thần ra ngoài.
Còn Giang Thần thì bắt đầu làm mặt nạ da người để thế thân thay thế anh đi vào trong phòng tạm giam.
Giang Thần bắt đầu làm mặt nạ da người rồi.
Ngày mai là đại hội y thuật, anh nhất định không thể dùng thân phận thật để xuất hiện.
Nếu đã không thể dùng khuôn mặt này thì thay đổi nó anh đã làm mặt nạ da người mười năm cũng cũng chính là Giang Thần, chủ tịch tập đoàn Giang Long, người đã xuất hiện cách đây một thời gian.
Đồng thời vào lúc này.
Trong một khách sạn ở Giang Trung.
Trong phòng VIP.
Một cô gái đang cuộn mình trên ghế ô pha, khuôn mặt vô cảm đôi mắt đượm buồn giống như mất hết sức lực vậy.
Cô ta là Y Đình Đình.
Là nạn nhân sáng nay.
Trong khách sạn còn có Y Trọng, nhìn thấy con gái như vậy Y Trọng lo lắng, ông ta khuyên nhủ con mình: “Đình Đình, con yên tâm, bố tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho thằng khốn nạn đó, bố muốn nửa đời sau của nó phải sống trong tù.”
Còn có hai người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Đây là Hứa Tinh và Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nhìn thấy nạn nhân cô khó mà tưởng tượng nổi Giang Thần đã làm gì với cô ta mới khiến cô ta trở thành như thế này.
“Đình Đình, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Chồng tôi là người thế nào tôi rất rõ, anh ấy tuyệt đối sẽ không...”
“Đủ rồi.”
Y Trọng đứng lên chỉ tay về phía cửa mắng chửi: “Cút ngay cho tôi, ở đây không chào mừng cô.”
Hưa Tinh kịp thời đứng lên khuyên nhủ: “Ngài Y đừng nóng giận, chẳng ai mong muốn xảy ra chuyện như thế này nhưng chuyện đã rồi bây giờ chuyện chúng ta phải làm đó là tìm ra chân tướng của sự việc để kẻ đang bị trừng phạt phải chịu sự trừng phạt.”
“Còn cần chân tướng gì nữa, chuyện đã đến nước này mấy người còn muốn bào chữa cho thằng khốn nạn đó? Tôi thấy hai người là phụ nữ nên mới để hai người đi vào, lập tức cút cho tôi.”
Y Trọng bắt đầu xoa đuổi người.
Ông ta đuổi Hứa tinh và Đường Sở Sở ra khỏi phòng khách sạn.
Của phòng.
Khóe mắt Đường Sở Sở long tròng nước mắt.
Hứa Tinh kéo tay cô an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta lại nghĩ cách xem, bây giờ thì trở về nhà nghỉ ngơi trước đợi tin tức phía luật sư.”
Hứa Tinh kéo Đường Sở Sở trở về.
Bọn họ đến tìm Y Trọng muốn cố gắng thuyết phục để Y Trọng hủy bỏ cáo buộc Giang Thần.
Nhưng đã thất bại.
Sau khi Hứa Tinh và Đường Sở Sở rời đi không lâu, trợ lý của Y Trọng đi vào kính cẩn nói: “Ngài Y, cô Bạch Tố, chủ tịch Thời Đại Khoáng đến thăm.”
“Hửm?”
Y Trọng hơi sững sờ.
Bạch Tố, chủ tịch Thời Đại Khoáng?
Ông ta và chủ tịch Bạch Tố của Thời Đại Khoáng không có bất cứ qua lại nào, sao cô ta lại đến thăm?
Đây là một nhân vật lớn, Y Trọng cũng không chậm trễ dặn dò: “Mời cô ta vào.”
Su khi trợ lý rời đi anh ta nhanh chóng đưa Bạch Lộc đi vào phòng.
Bạch Tố mặc một bộ váy trắng, dáng người mảnh khảnh, khí chất xuất chúng, trên tay mang theo một ít quà.
Y Trọng vội vàng đứng lên chào hỏi: “Chủ tịch Bạch, mời ngồi.”
Y Trọng chào Bạch Tố ngồi xuống rồi hỏi: “Chủ tịch Bạch, cô đến tim tôi có chuyện gì?”
Bạch Tố để quà xuống rồi ngồi xuống ghế sô pha nói: “Nghe nói Đình Đình xảy ra chuyện nên tôi đến thăm.”
Y Trọng hoài nghi,ông ta không quen biết Bạch Tố, cũng chẳng có qua lại gì, chủ tịch của Thời Đại Khoáng một người giàu có với giá trị trên nghìn tỷ lại đến thăm con gái ông ta.
Sau khi sững sờ ôn ta nghi ngờ hỏi: “Tôi thay con gái cảm ơn chủ tịch Bạch.”
Bạch Tố khẽ khoát tay rồi lập tức nói: “Ngài Y, chuyện của Đình Đình tôi đã nghe qua, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?”
Sắc mặt ông ta trần xuống, Y Trọng lạnh lùng nói: “Chủ tịch Bạch, cô đến đây là vì Giang Thần, đến thay Giang Thần nói chuyện sao?”
Bạch Tố không phủ nhận mà khẽ gật đầu: “Ngài Y có điều không biết, Giang thần chính là ông chủ đứng sau của Thời Đại Khoa với giá trị hàng nghìn tỷ, bên cạnh anh ấy không thiếu người đẹp, chỉ cần anh ấy muốn thì không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngã vào vòng tay anh ấy hơn nữa anh ấy còn có một người vợ xinh đẹp như hoa, tôi thực sự không tin sếp mình lại đi cưỡng hiếp người khác.”
“Ông chủ phía sau của Thời Đại Khoa?”
Y Trọng cũng bị sốc khi biết thân phận của Giang Thần.
Ông ta không ngờ rằng Giang Thần, người vấy bẩn con gái mình lại có lai lịch lớn như vậy.
“Đúng.”
Bạch Tố gật đầu nói: “Trong chuyện này chắc chắn lf có hiểu lầm, tôi tin con người của ông chủ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế này.”
Y Trọng bị thân phận của Giang Thần dọa sợ.
Nhưng chỉ trong chốc lát ông ta đã kịp phản ứng lại rồi lạnh lùng nói: “Cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, ai mà biết mấy người có tiền như các người rốt cuộc đang nghĩ gì, có lẽ là muốn chơi kiểu kích thích, cho rằng là tiền có thể muốn làm gì thì làm, cho rằng có tiền thì có thể giải quyết tất cả, tôi nói cho cô biết, không đời nào, tuyệt đối không, Giang Thần làm ô uế con gái tôi tôi nhất định sẽ kiện anh ta để nửa đời còn lại của anh ta phải sống trong tù.”
“Ra giá đi.”
Bạch Tố đã đi hỏi luật sư và biết được chứng cứ đã được xác thực và hiện bất lợi cho Giang Thần.
Cô ta nhìn Y Trọng rồi nói: “Ông muốn bao nhiêu thì mới có thể lựa chọn nhân nhượng cho qua chuyện.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể, cô cút cho tôi.”
Y Trọng tức giận đứng lên chỉ ta ra phía cửa rống lên: “Cút cho tôi.”
Bạch Tố cau mày.
Giờ mà còn có người không cần tiền sao?
“Một trăm triệu thì thế nào?”
Bạch Tố nói.
Trước đó cô ta cũng đã điều tra về Y Trọng, mặc dù là một nhà thư pháp có chút tiếng tăm trên quốc tế nhưng ông ta không có nhiều tiền, đối với ông ta mà nói một trăm triệu là một khoản tiền rất lớn.
“Cút.”
“Một tỷ.”
“Tôi nói là cút đi.”
“Mười tỷ.”
“Tiểu An, đuổi người.”
Y Trọng không hề bị lung lay.
Cho dù Bạch Tố có đưa ra giá mười tỷ thì ông ta cũng không hề động lòng.
Trợ lý của ông ta đi vào rồi lấy tay ra hiệu nói: “Chủ tịch Bạch, xin đừng làm khó tôi, mời.”
Bạch tố hít một hơi thật sâu, phía Y Trọng không ổn chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Cô ta đứng lên nhìn Y Trọng rồi khe nói: “Tôi tin ông phải là kẻ ngốc, ông biết phân tích, ông nghĩ kỹ đi với thân phận của ông chủ tôi thì có thể cưỡng bức con gái ông sao?”
Cô ta nói một câu rồi quay người rời đi.
Y Trọng ngồi trên ghế sô pha.
Lời của Bạch Tố luôn văng vẳng trong đầu ông ta.
Cô ta nói rất có lý.
Giang Thần là ông chủ đứng sau Thời Đại Khoa, với thân thế của anh tiền đối với anh chỉ là một con số, có đáng phạm tội vậy không?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt vô hồn của con gái ông ta lại đau lòng.
Mặc dù ông ta không tin Giang Thần như vậy nhưng ông ta tin tưởng con mắt của mình hơn, sự thật là như vậy.
“Đình Đình, con yên tâm, bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con cho dù Giang Thần có lai lịch gì thì cậu ta cũng phải ngồi tù.”
“Bố.”
Y Đình Đình khẽ ngước đầu nước mắt long tròng nhìn Y Trọng.
“Đình Đình.”
Y Trọng đi đến.
Y Đình Đình nhào vào lòng ông ta rồi bật khóc nức nở.
“Bố, con phải làm sao đây, sau này con phải gặp người khác thế nào đây, hu hu hu...”
“Đình Đình, bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, để người xấu phải chịu trừng phạt, ngày kia sẽ mở phiên tòa, con có thể ra tòa làm nhân chứng tố cáo Giang Thần không, nếu như con không muốn ra tòa thù bố cũng không ép con, với những chứng cứ đã thu thập được bây giờ thì đã đủ để Giang Thần ngồi tù.”