Trong thôn, tầng hầm ngầm.
Cửa sắt bị khóa lại, có rất nhiều sát thủ võ trang đầy đủ đứng ngoài cửa.
Hứa Tinh bị trói ở trên ghế, muốn cử động cũng không thể.
“Giang Thần, anh, anh không sao chứ?”
Sắc mặt cô ta tái nhợt lo lắng, không ngừng dò hỏi.
Giang Thần bị trói gô, hai chân còn trúng đạn, tuy rằng anh có thể khống chế máu chảy trong cơ thể, phòng ngừa xuất huyết quá nhiều, nhưng máu vẫn chảy ra không ít.
Anh nằm trên mặt đất, nói: “Không sao, thật xin lỗi, tôi chỉ có thể cứu Sở Sở.”
Giữa Hứa Tinh và Đường Sở Sở, anh lựa chọn Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở là một người mệnh khổ, sau khi toàn thân bị bỏng hủy dung, bị xem thường, trào phúng, trôi qua những ngày tháng không thấy ánh mặt trời.
Anh cảm thấy hổ thẹn với Đường Sở Sở.
Anh vốn định cho Đường Sở Sở cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại liên lụy đến cô.
Anh không biết những ngày tháng như này sẽ còn trôi qua bao lâu, anh không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?
“Tôi, tôi không trách anh.” Hứa Tinh yếu ớt mở miệng.
Chợt, cô ta hít sâu một hơi.
“Tôi chỉ là không ngờ anh che giấu sâu như vậy, chẳng những là ông chủ phía sau của Thời Đại Khoa, anh còn là Hắc Long, a, tôi còn ngu ngốc đi lập bia cho anh, thật là mất mặt.”
Nhớ lại khoảng thời gian trước khi lập bia cho Giang Thần, Hứa Tinh cảm thấy buồn cười.
Giang Thần trầm mặc.
Đối mặt với Hứa Tinh, anh không biết nên nói cái gì.
Trong tầng hầm ngầm đen nhánh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Một hồi lâu sau, Giang Thần mới mở miệng, hứa hẹn son sắt, nói: “Tôi sẽ đưa cô rời đi an toàn.”
"Ừm, tôi tin tưởng anh."
Hứa Tinh tin tưởng Giang Thần vô điều kiện.
Bởi vì anh là Hắc Long.
Võ đạo tông sư hai mươi tám nước liên thủ cũng không giết được anh, mười vạn đại quân xuất động đuổi giết anh, anh vẫn còn sống.
Anh là chiến thần bảo vệ Trung Quốc.
Một người đàn ông giống như thần vậy, chỉ chút khốn cảnh có thể làm gì anh.
Rất nhanh, cửa sắt đã được mở ra.
Hắc Xà đi đến.
Đèn được bật lên.
Tầng hầm ngầm đen nhánh sáng ngời.
Lộc cộc.
Đế giày da va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc.
Hai người đi tới, nâng Giang Thần trên mặt đất dậy.
Giang Thần ngồi trên mặt đất, nhìn Hắc Xà trước người, vẻ mặt bình thản, nói: “Hắc Xà, mày đang chơi với lửa sao? Mày biết đây là nơi nào không? Đây là Giang Trung, tổng bộ Ngũ quân, Tiêu Dao Vương tọa trấn, mày đang khiêu khích quyền uy của Tiêu Dao Vương.”
Trên mặt Hắc Xà nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: “Hắc Long, tôi dám đến, cũng đã chuẩn bị tốt cho việc thất bại, không định sống sót thoát đi, nhưng mà, từ tình huống hiện giờ xem ra, tôi đã thành công hơn phân nửa, chỉ cần anh ở trong tay tôi, tôi có thể an toàn rời đi.”
“Phải không?”
Giang Thần cười nhạt, chợt chuyển đề tài, hỏi: “Mày đưa vợ của tao đến nơi nào rồi?”
“Yên tâm, người văn minh có quy tắc của người văn minh, nói sẽ không giết vợ anh, thì sẽ không giết vợ anh, tôi đã đưa cô ta ra ngoài.”
Giang Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần Đường Sở Sở an toàn, thì anh có nắm chắc có thể giết từ nơi này ra ngoài.
“Hắc Xà, mày biết tao, mày cho rằng trói tao lại, bắn tao hai phát là có thể hạn chế tao sao? Nếu tao muốn thì có thể giết người rồi ra ngoài bất cứ lúc nào.” Giang Thần không chút để ý mở miệng.
“Tôi biết.”
Vẻ mặt Hắc Xà cũng thong dong nói: “Ba vòng trong ngoài nơi đây, tất cả đều là sát thủ võ trang đầy đủ, còn có top mười sát thủ trên bảng sát thủ, mỗi một người đều không yếu hơn Ngân Mị, anh trúng hai phát súng, anh có thể giết ra ngoài thì anh có bản lĩnh.”
“Ha…”
Giang Thần cười nhạt.
Hắc Xà quá tự tin.
Tự tin với thực lực của bản thân, tự tin với sát thủ trên bảng sát thủ, tự tin với sát thủ võ trang đầy đủ ở đây.
Mười vạn đại quân cũng không làm gì được anh, huống chi là những người này.
Giang Thần nhắm lại mắt, không mở miệng nữa.
“Giang Thần, tôi không muốn giết anh, anh là một cường giả, thực lực của anh có thể nói là thiên hạ đệ nhất, một mình đấu thiên hạ, không ai là đối thủ của anh, chỉ cần anh nguyện ý, gia nhập Hắc Điện, vị trí đại ca Hắc Điện sẽ là của anh, tin rằng dưới sự dẫn dắt của anh, Hắc Điện nhất định có thể danh chấn toàn thế giới.”
“Hửm?”
Giang Thần ngồi dưới đất không khỏi liếc mắt nhìn Hắc Xà một cái.
Hắc Xà đang chơi trò gì đây?
Để anh làm đại ca Hắc Điện?
“Để tôi làm đại ca Hắc Điện, đây không phải rõ ràng là giao Hắc Điện vào trong tay tôi sao, chẳng lẽ anh sẽ không sợ sau khi giao Hắc Điện cho tôi, tôi sẽ tẩy trắng Hắc Điện sao?”
“Ha ha, chút vấn đề này không là gì.” Hắc Xà bật cười, nói.
“Được, tôi đồng ý rồi, mau cởi trói cho tôi.” Giang Thần cũng bật cười.
Hắc Xà ra dấu tay.
Hai người mặc đồ đen, đội khăn trùm đầu đi tới, cởi bỏ dây thừng trên người Giang Thần.
Giang Thần đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, liếc mắt nhìn Hắc Xà một cái, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm.
"Anh thật sự mở trói cho tôi, anh không sợ tôi bỗng nhiên ra tay với anh sao, anh biết thực lực của tôi, nếu tôi ra tay tàn nhẫn với anh, anh tuyệt đối không chống đỡ được ba chiêu trong tay tôi.”
Hắc Xà cười nghiền ngẫm nói: “Hiện tại toàn bộ Hắc Điện đều là của anh, tôi cũng là của anh, anh muốn giết tôi, tôi không có gì để nói.”
Giang Thần thật sự khó hiểu.
Cho tới nay, anh đều có tự tin có thể khống chế tất cả.
Nhưng hiện tại anh lại không biết Hắc Xà đang định làm trò gì.
Anh nhìn Hắc Xà vài giây, sau đó đi về phía Hứa Tinh, mở trói cho cô ta.
Hứa Tinh đã bị trói rất lâu, tứ chi đều cứng đờ, dây trói vừa cởi lỏng, đã ngã quỵ vào lòng Giang Thần.
Một mùi thơm mê người truyền vào mũi miệng.
Giang Thần đỡ cô ta ngồi xuống.
Đồng thời anh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, xé quần, nhìn thấy trên đùi có hai lỗ máu, anh nắm nắm tay, trên cánh tay lập tức có một dây thép rất nhỏ trôi xuống, anh cầm dây thép, đặt trên miệng vết thương của mình.
Dây thép trong tay giống một con rắn linh hoạt, nhanh chóng hoàn toàn đi vào trong miệng vết thương, rất nhanh đã kéo viên đạn trong cơ thể ra.
Hắc Xà thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc khiếp sợ.
Thực lực của Hắc Long đệ nhất thiên hạ, y thuật cái thế vô song.
Quả nhiên bất phàm.
Sau khi lấy ra viên đạn, Giang Thần nhìn Hắc Xà, hỏi: “Có thuốc không?”
Hắc Xà lấy một điều xì gà đưa qua, thuận tiện ném ra một cái bật lửa.
Giang Thần bậc lửa, lạnh nhạt hỏi: “Anh không màng nguy hiểm lẻn vào Trung Quốc, đi vào Giang Trung, mất công bắt vợ của tôi, dùng vợ của tôi uy hiếp tôi, hiện tại lại để tôi làm đại ca Hắc Điện, còn thả tôi, trong hồ lô của anh rốt cuộc bán thuốc gì?”
Hắc Xà cũng hút thuốc, khuôn mặt Hắc Xà sau khói thuốc lộ vẻ nghiêm trọng.
“Anh đã từng là một trong ngũ đại soái của Đại Hạ, Hắc Long đứng hàng Nam Hoang, thống soái trăm vạn quân Hắc Long, thực lực của anh đệ nhất thiên hạ, hẳn là anh biết Độc Bộ Vân.”
“Hử?”
Đồng tử Giang Thần co rụt.
“Độc Bộ Vân?”
Sao anh có thể không biết người này.
Ba năm trước đây khi anh còn chưa được phong soái, đã từng nhận được một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ lần này phái ra tất cả cao thủ của nước Trung Quốc.
Tổng cộng các cao thủ có hơn một trăm người.
Phái ra tất cả hơn một trăm cao thủ, mục đích chính là vì bắt một người.
Chính là Độc Bộ Vân.
Trận chiến này, trong một trăm người đã chết hơn ba mươi người.
Cuối cùng vẫn là anh ngăn cơn sóng dữ, đả đảo Độc Bộ Vân, đích thân bắt ông ta.
Thực lực của Độc Bộ Vân rất mạnh, Giang Thần tung hoành khắp Nam Hoang, đã giao đấu với không ít cường giả, nếu một hai phải nói có một đối thủ, đó chính là Độc Bộ Vân.
Hắc Xà gật đầu, nói: “Độc Bộ Vân là người sáng lập Hắc Điện, ba năm trước đây tiến vào Trung Quốc, lúc đi đường bị lộ tiếng gió, bị cường giả Trung Quốc vây giết, trận chiến ấy anh cũng ở, lại nói tiếp, nếu không phải anh, đám người kia chưa chắc có thể bắt được đại ca.”
Giang Thần hít sâu một hơi, “Không nghĩ tới, Độc Bộ Vân là đại ca của anh, là người sáng lập Hắc Điện.”