Hơn hai mươi người nhà họ Đường, tất cả đều bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Tất cả mọi người trong nhà mắng Giang Thần đến chết.
"Ông nội, con đã nói, tâm tính tên nhóc Giang Thần này không tốt, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, cậu ta rõ ràng là giậu đổ bìm leo, khiến cho chúng ta khó xử."
"Đúng vậy, bây giờ xem như tôi đã hiểu rõ, trước kia cậu ta nói ngay cả người nhà cũng không thể tin tưởng được là có ý gì, đây rõ ràng là bảo cậu ta không đáng tin cậy, sẽ không giúp chúng ta."
Tất cả mọi người trong nhà chửi như tát nước.
Liễu Sung đi theo ra ngoài.
Tuy rằng anh ta đã từng là bạn trai của Đường Mộng Oánh, cũng có chút quan hệ với người nhà họ Đường.
Anh ta vốn không muốn chĩa mũi nhọn vào nhà họ Đường.
Nhưng mà hiện tại chĩa mũi nhọn vào nhà họ Đường, chính là nịnh bợ nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy.
Nhà họ Liễu có thể nước lặng chảy sâu được hay không, thì đều phụ thuộc vào lần này.
Anh ta ôm cô gái gợi cảm đi ra, nhìn thấy tất cả mọi người của nhà họ Đường, không tim không phổi mà cười: "Đường Thiên Long, không nghĩ tới ông cũng có ngày hôm nay, tôi đã sớm không vừa mắt người bảo thủ như ông rồi, không có tiền, còn chết vì sĩ diện, bây giờ gặp báo ứng rồi đúng không?"
"Liễu Sung, anh đủ rồi."
Đường Mao con trai út của Đường Kiệt đứng dậy, quát đuổi đi: "Lúc trước khi anh ở bên cạnh Mộng Oánh, nhà họ Đường đối xử với anh như khách quý, bây giờ nhà họ Đường gặp nạn, anh chia tay với Mộng Oánh chúng tôi cũng chưa nói cái gì, nhưng anh sao có thể bỏ đá xuống giếng như thế?"
"Đối xử với tôi như khách quý?"
Liễu Sung cười ầm lên: "Thật là cười chết tôi rồi, tôn trọng tôi, còn không phải nhìn vào lợi ích của tôi ở nhà họ Liễu sao, muốn nịnh nọt nhà họ Liễu, nếu như tôi không có tiền, không có quyền, nhà họ Đường có đối xử với tôi như vậy không, Đường Mộng Oánh sẽ chịu làm bạn gái tôi sao, sẽ lên giường với tôi sao?"
"Cô ta sẽ không."
"Nói thẳng ra là, còn không phải nhìn vào tiền của tôi sao."
Liễu Sung mở miệng nói từng chữ một, trong giọng nói còn mang theo sự trào phúng.
"Thật đúng là ông nội như thế nào, thì con cháu như thế ấy, từ trên xuống dưới nhà họ Đường, phẩm chất đạo đức đều như nhau."
Đường Mao rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Liễu Sung quá đáng, nói chuyện quá khó nghe, vọt qua, đấm một cú vào mặt anh ta.
Cú đấm này nện vào ngay trên mũi anh ta.
Cơn đau từ mũi truyền đi khắp toàn thân.
Một dòng máu tươi chảy ra.
Liễu Sung đưa tay bụm mũi, tay trong nháy mắt đã bị nhiễm đỏ, vẻ mặt anh ta dữ tợn đáng sợ, gào thét nói: "Tên nhóc thối, dám đánh tao, mày xong rồi, mày xong đời rồi."
Hiện tại tất cả gia tộc lớn ở Giang Trung đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Đường, đều muốn tìm phiền phức cho nhà họ Đường, như vậy mới có thể nịt nọt nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa.
Liễu Sung đang lo không có cơ hội.
Đường Mao lại đánh anh ta.
Anh ta gọi điện thoại cho bố mình là Liễu Thái Huy trước.
"Bố, con bị đánh, con bị người ta đánh, là người nhà họ Đương, con đang ở bên ngoài khách sạn Huy Hoàng, bố mau tới đây, bố mau ra mặt xử lý, quậy cho chuyện này lớn một chút, đây là cơ hội rất tốt để nịnh nọt nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa đó..."
Nghe thấy anh ta gọi điện thoại, sắc mặt người nhà họ Đường đều tái mét hết.
Đường Lỗi chỉ vào mũi Đường Mao mắng to: "Đường Mao, mày không có đầu óc sao, hiện tại tình cảnh nhà họ Đường như thế nào mày còn không biết sao? Mày còn dám đánh nhau? Đây là đẩy nhà họ Đường vào trong nước sôi lửa bỏng đấy."
Đường Mao lạnh lùng nói: "Đường Lỗi, em là đang ra tay thay nhà anh, tên khốn Liễu Sung này, nói chuyện khó nghe như vậy, anh có thể nghe nổi sao?"
"Bốp!"
Đường Mộng Oánh vung tay đánh một phát vào người Đường Mao.
"Đường Mao, đây là chuyện của tôi, đến lượt cậu động vào sao, mau xin lỗi cậu Liễu đi."
"Đường Mộng Oánh, con điếm như cô, em của tôi là vì cô mà ra tay, cô ngược lại lại giúp Liễu Sung, cô có còn lương tâm không vậy?" Đường Dũng không nhìn được nữa, đứng ra, chỉ vào mũi Đường Mộng Oánh mắng lớn.
"Đủ rồi."
Đường Thiên Long tức giận đâm cây gậy ba toong xuống, cả giận nói: "Còn ngại chưa đủ loạn sao, im lặng hết cho tôi."
Lúc này người nhà họ Đường mới im lặng.
Đường Thiên Long bất đắc dĩ thở dài nói: "Quên đi, đi thôi."
Ông ta xoay người bước đi.
"Đi đâu đó?"
Liễu Sung bụm máu mũi, gào lên: "Hôm nay, bất kì người nào nhà họ Đường cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi."
Anh ta nhìn bảo vệ ở cổng khách sạn Huy Hoàng.
"Các người thất thần làm gì, còn không mau cho người đến ngăn lại cho tôi, nhà họ Đường đắc tội với nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa, tôi đây là đang ra tay giúp hà họ Ngụy, nhà họ Hứa, bây giờ tôi bị đánh, tới khi hai gia tộc lớn trách tội, các người có chịu nổi không?"
Nghe vậy, bảo vệ sợ hãi.
Đội bảo vệ ngay lập tức sắp xếp nói: "Cho người ngăn lại."
Một đám bảo vệ cầm côn điện vọt tới, ngăn người lại.
Đường Thiên Long xoay người nhìn Liễu Sung, nét mặt già nua âm u, nói: "Liễu Sung, thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?"
Liễu Sung đi qua, nhấc chân đạp, trực tiếp đạp Đường Thiên Long ngã trên mặt đất, mắng to nói: "Lão già vô dụng, tôi tuyệt tình như vậy thì sao, tôi nói cho ông biết, nhà họ Đường xong rồi."
"Ầm."
"Ông nội."
Tất cả mọi người nhà họ Đường nhanh chóng phi tới, đỡ Đường Thiên Long trên mặt đất dậy.
Tất cả bọn họ đều tức giận mà nhìn Liễu Sung.
Liễu Sung lại kông thèm đếm xỉa đến bọn họ.
Người nhà họ Đường bị bảo vệ ngăn lại, cũng không có cách nào rời khỏi.
"Ông nội, cháu đói."
Một cô bé tầm năm sáu tuổi mở miệng nói, đôi mắt trông mong mà nhìn Đường Thiên Long.
Đường Dũng kịp thời ôm lấy cô gái nhỏ: "Vy Vy, đợi một lát, chút xíu nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi."
"Bố ơi, vì sao không về nhà ạ, Vy Vy đói lắm, Vy Vy mệt quá."
Đường Thiên Long nhìn cô bé, trên gương mặt già nua cũng tràn đầy bất đắc dĩ, ông ta nhìn Liễu Sung, trên mặt mang vẻ cầu khẩn, nói: "Cậu Liễu, rốt cuộc là cậu muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho nhà họ Đường?"
Liễu Sung chỉ lên trên mặt đất, la lên: "Đường Thiên Long, ông quỳ xuống cho tôi."
Cơ thể Đường Thiên Long cứng đờ.
"Bố, dù thế nào cũng đừng làm."
"Ông nội, đừng nghe tên nhóc này."
"Ông nội, ông quỳ đi, chúng ta thật sự đã cùng đường rồi, không thể đắc tội với người ta nữa đâu."
Có người lôi kéo Đường Thiên Long, không cho ông ta quỳ.
Cũng có người van xin Đường Thiên Long, muốn ông ta quỳ.
Đường Thiên Long đầy xấu hổ nhìn Liễu Sung, vì nhà họ Đường, ông ta có sá gì.
Ông ta ném gậy ba toong đi, phịch một cái quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: "Xin cậu Liễu bỏ qua cho."
Khách sạn Huy Hoàng, là khách sạn năm sao, nằm ở khu vực nội thành sầm uất.
Xung quanh không hề ít người qua lại vây xem.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đều lấy điện thoại di động ra, nhao nhao chụp lại.
Liễu Sung cũng vậy, lấy điện thoại di động chụp lại, cười ha ha nói: "Ha ha... Đường Thiên Long, ông cũng có ngày hôm nay à, ông cho là ông quỳ xuống, tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Đường sao, tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu."
Nói xong, nhấc chân đạp, lại lần nữa đạp Đường Thiên Long ngã trên mặt đất.
Mà anh ta lại quay video lại, gửi cho Hứa Khung.
"Cậu Hứa, anh xem, Đường Thiên Long cũng quỳ xuống rồi, ha ha, buồn cười quá."
Hứa Khung nhận được video, cười nói: "Ha ha, tên nhóc này, làm tốt lắm, Hứa Khung tôi nhớ kỹ cậu rồi, sau này cậu đi theo tôi."
Liễu Sung kích động.
Có những lời này của Hứa Khung, vậy thì nhà họ Liễu phát triển rồi.
Anh ta lại lần nữa gọi điện thoại cho Liễu Thí Huy: "Bố, bố tới chưa, nhanh lên, thuận tiện dẫn theo cảnh sát qua đây, con muốn kẻ đã đánh con phải ngồi tù, người nhà họ Đường càng thảm, nhà họ Hứa và nhà họ Ngụy càng vui vẻ, bây giờ Hứa Khung của nhà họ Hứa đã khen ngợi con rồi, cho con đi theo anh ta."
Người nhà họ Đường lại lần nữa đỡ Đường Thiên Long dậy.
Mặt bọn họ đều xám như tro tàn.
Cả nhà Đường Hải, mắng Đường Mao dữ dội.
Đường Mao lớn tiếng la lên: "Dù sao cũng đã như vậy rồi, có cái gì ghê gớm đâu, người là tôi đánh, tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến nhà họ Đường, cùng lắm thì, tôi ngồi tù cũng được.