Giang Thần đích thân hộ tống Đường Thiên Long xuống lầu, sau đó nói với ông ta tên và địa chỉ của khách sạn
"Giang Thần, hay là cậu đi cùng với chúng tôi nhé?" Một người vai dưới trong nhà họ Đường lên tiếng, tha thiết nhìn về phía Giang Thần.
Buổi sáng hôm nay, bọn họ đã gánh chịu sự khinh khi cùng dè bỉu.
Từ người môi giới cho thuê phòng đến những khách sạn lớn, kể cả những khách sạn nhỏ đều biết bọn họ là người nhà họ Đường cho nên không nơi nào chịu tiếp, lại còn đuổi đi.
Bọn họ thật sự là sợ rồi.
Còn chỗ này, nếu tới đó rồi lại bị đuổi ra ngoài thì tối nay sẽ phải ngủ ngoài đường.
Giang Thần khẽ dừng tay lại, nói: "Không sao đâu mọi người cứ đi đi, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, nhất định không có vấn đề gì đâu."
Giang Thần không có rộng lượng như thế.
Anh có thể gọi điện thoại bảo Bạch Tố chuẩn bị phòng khách sạn đã coi như nể mặt Đường Sở Sở lắm rồi, nếu không thì anh mới không thèm quan tâm tới mấy chuyện này đâu.
Giang Thần nói xong cũng xoay người đi lên lầu.
Đường Thiên Long nhìn mọi người, nói: "Bây giờ nhà họ Đường gặp khó khăn, chuyện ăn mặc đi lại đều cần dùng tới tiền. Đừng bắt xe, chúng ta đi xe buýt tới đó."
Người nhà họ Đường ai cũng bày ra một vẻ bất lực.
Một nhà họ Đường đã từng giàu nức vách đổ tưởng, bây giờ lại lưu lạc tới mức phải di chuyển bằng xe buýt.
Người nhà họ Đường đứng bên lề đường đợi xe buýt tới.
Còn Bạch Tố thì sau khi nhận được điện thoại của Giang Thần cũng đã nhanh chóng đi chuẩn bị, trực tiếp dặn dò với thư ký bảo người kia đi sắp xếp.
Thư ký này lại gọi điện cho người phụ trách mảng nhà hàng khách sạn của tập đoàn Thời Đại Khoa, bảo người phụ trách sắp xếp chuyện khách sạn.
Mà người phụ trách này cũng lại dặn dò cho thư ký của mình.
Thư ký ấy lại gọi điện thoại cho tổng giám đốc của khách sạn.
Bây giờ đang là trời tối, giám đốc của khách sạn đang bận làm tình với một cô em xinh tươi mơn mởn bèn lấy điện thoại ra gọi cho quản lý đại sảnh của khách sạn, dặn dò công việc xong cũng nhanh chóng tắt máy, tiếp tục màn ân ái với cô em kia.
Quản lý đại sảnh cũng không có ở khách sạn nên chỉ gọi trước cho bộ phận lễ tân ở đó sắp xếp phòng ốc.
Trải qua tầng tầng lớp lớp cuộc điện thoại, bộ phận lễ tân cuối cùng mới nhận được thông báo của cấp trên.
Khách sạn Huy Hoàng.
Đây là một khách sạn chuẩn 5 sao ở Giang Trung, vừa được tập đoàn Thời Đại Khoa thu mua lại, cũng nắm giữ 100% cổ phần.
Bên ngoài khách sạn.
Một đám người tiến tới.
Dẫn đầu là Đường Thiên Long trong bộ đồ màu xanh nhạt, ông ta chống gậy dắt già trẻ cả nhà họ Đường đi tới.
"Chào mừng quý khách."
Ở cửa khách sạn có một người lễ tân mặc đồ gợi cảm mỉm cười đón tiếp, dắt đám người của Đường Thiên Long vào trong khu nghỉ ngơi ở đại sảnh tầng một.
"Thưa ông, có đặt phòng trước không ạ?"
Đường Thiên Long nói: "Ừm có đặt rồi, tôi là Đường Thiên Long, cô kiểm tra lại thử xem."
"Vâng, ông chờ một chút."
Nhân viên lễ tân lập tức đi tới quầy lễ tân tìm kiếm.
Trước đó thì cô bé ở quầy thu ngân đã nhận được điện thoại của quản lý đại sảnh, nói giám đốc muốn cô chuẩn bị 20 căn phòng, nói là Đường Thiên Long và nhà họ Đường muốn vào ở.
"Vâng, có đặt rồi ạ." Cô bé ở quầy thu ngân mở miệng nói, xong lại lấy ra thẻ phòng đưa qua: "Dắt lên đi."
Nhân viên lễ tân kia cầm lấy thẻ phòng quay trở về khu nghỉ ngơi.
"Ơ kìa?"
Vào đúng lúc này có một giọng nói quái gở truyền tới.
Một người đàn ông nhìn cũng khá đẹp trai đang vòng tay ôm eo một cô gái ăn mặc gợi cảm đang từ bên ngoài khách sạn tiến vào trong.
Anh ta vừa vào đã thấy người nhà họ Đường ở khu nghỉ ngơi.
Anh ta lập tức đi qua, nhìn người nhà họ Đường đang bày ra một vẻ tức tối.
"Liễu Sung..."
Đường Mộng Oánh nhìn thấy người này bèn lập tức đứng lên, trên mặt là một vẻ kích động. Nhưng đến khi nhìn qua người phụ nữ mà anh ta đang ôm kia, sắc mặt cũng lập tức tối sầm xuống.
"Đường Mộng Oánh, đúng là trùng hợp thật đó. Tôi nghe nói hai nhà họ Ngụy và họ Hứa liên kết lại chèn ép nhà họ Đường, tất cả tài sản của nhà họ Đường đều đã bị tòa án tịch thu rồi. Hai nhà họ Hứa và họ Ngụy còn truyền tin là sẽ khiến nhà họ Đường không có chỗ dung thân ở Giang Trung này. Sao hả, mấy người còn có tiền ở khách sạn, khách sạn này còn dám tiếp đón mấy người à?"
Đường Lỗi lập tức đứng lên quát: "Liễu Sung, mày không giúp đỡ thì thôi, sao lại còn giậu đổ bìm leo nữa, mày có xứng đáng với Mộng Oánh không?"
"Ha ha..."
Liễu Sung cười phá lên.
Sau lại duỗi tay sờ vào cặp ngực của người phụ nữ đi cùng một cái.
"Cậu Liễu, cậu kì quá à." Người phụ nữ kia tỏ vẻ thẹn thùng.
Liễu Sung cười nói: "Tôi đã ngán cái cô nàng Đường Mộng Oánh này từ lâu rồi, muốn đổi người khác từ mấy đời rồi. Bây giờ nhà họ Đường gặp khó khăn, dĩ nhiên tôi phải chia tay với cô ta rồi. Anh xem em gái xinh đẹp này đi, mới chi ra ba vạn thôi đã có thể bao cả tháng rồi, còn Đường Mộng Oánh, tôi đã nạp vào cô ta bao nhiêu tiền rồi?"
Sắc mặt của Đường Mộng Oánh âm u đến đáng sợ, sải bước tới tát một bại tai.
Bốp.
Tiếng tát tay lanh lảnh, vang dội khắp một khu.
"Dám đánh ông đây?"
Liễu Sung lập tức nổi giận, nhấc chân lên đạp Đường Mộng Oánh một cái.
Một cú đạp đó trúng vào bụng khiến người kia ngã rạp ra trên đất.
"Đánh người, đánh người kìa." Đường Lỗi hô hoán lên.
Rất nhanh sau đó, bảo vệ cũng đã tới.
Liễu Sung nhìn đám bảo vệ, quát lên: "Tôi là người nhà họ Liễu, ai dám động tới?"
Nhưng người bảo vệ này làm gì biết nhà họ Liễu là ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt hiểm ác của Liễu Sung cũng khiến bọn họ thật sự bị dọa sợ, không dám hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ trước sau.
Vào lúc này, nhân viên lễ tân vừa trở về từ chỗ quầy lễ tân kia đã cầm thẻ phòng đi tới, tôn kính gọi: "Ông Đường, đây là thẻ phòng, tôi dắt mọi người lên nhận phòng."
Thấy cảnh này, Liễu Sung bày ra vẻ mặt rất đỗi ngờ hoặc, thật sự có khách sạn dám tiếp nhận người nhà họ Đường ư?
Anh ta lập tức đứng ra nói: "Nè, giám đốc khách sạn của mấy người đâu? Đây chính là người nhà họ Đường đó, nhà họ Ngụy và họ Hứa đã ra lệnh là ai dám tiếp nhận người nhà họ Đường thì chính là đối nghịch với nhà họ Ngụy và họ Hứa đấy!"
Cô nhân viên lễ tân nhìn Liễu Sung một cái, cũng bị lời nói của anh ta dọa sợ rồi.
Chuyện này quả thật là cô ta có nghe qua.
Ngay lập tức, cô ta cầm lại thẻ phòng quay về chỗ quầy lễ tân xác nhận lại.
Mà người nhà họ Đường cũng bày ra vẻ mặt u ám.
Liễu Sung cười hả hả, sau đó lấy điện thoaị ra gọi cho Hứa Khung của nhà họ Hứa.
Quãng thời gian trước, anh ta trộm vía quen biết được Hứa Khung của nhà họ Hứa, nhưng mà vẫn luôn chưa có cơ hội để nịnh hót, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Người nhà họ Đường quả thật đúng là duyên âm của anh ta mà.
Nếu như lần này nịnh bợ được nhà họ Hứa thì nhà họ Liễu của anh ta cũng phất lên được rồi.
"Anh hai Hứa Khung, là em đây, Liễu Sung đây ạ, chúng ta quen biết nhau ở buổi tiệc lần trước đó ạ. À đúng rồi, hiện tại em đang ở khách sạn Huy Hoàng gặp người nhà họ Đường ở đây, dường như khách sạn Huy Hoàng này muốn cho Đường Thiên Long thuê phòng đó ạ."
Hứa Khung đã ngủ rồi.
Đêm hôm khuya khoắt mà Liễu Sung gọi tới khiến anh ta rất tức giận.
Nhưng sau khi nghe Liễu Sung nói xong, ngay lập tức cơn tức giận đó chuyển thành trận lôi đình.
"Ở Giang Trung này lại còn người dám đối đầu với nhà họ Hứa tao á."
Anh ta hung hăng trợn trừng mắt, gọi một cuộc điện thoại: "Điều tra cho tôi khách sạn Huy Hoàng là của ai mở, nhà họ Hứa tôi muốn phong sát khách sạn Huy Hoàng."
Quầy lễ tân của khách sạn Huy Hoàng.
Cô nhân viên lễ tân kia lần nữa quay trở lại.
"Tiểu Mẫn, là ai kêu cô cho mướn phòng vậy? Đó là Đường Thiên Long và người nhà họ Đường đó, là nhà họ Đường mà bị nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa phong sát đó. Cô còn dám cho họ mướn phòng, cô muốn chết hả?"
Cô bé ở quầy thu ngân bị dọa sợ, vội nói: "Là, là quản lý Vương gọi điện thoại tới nói."
"Nhanh gọi lại xác nhận chút đi."
Cô bé ở quần thu ngân lập tức gọi điện thoại cho quản lý đại sảnh.
"Quản lý Vương, chuyện là như này. Trước đó anh có kêu tôi chừa 20 phòng cho nhà họ Đường ở, nhưng họ chính là nhà họ Đường đã bị nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa phong sát ạ, thật sự là vẫn cho bọn họ mướn sao? Hai nhà kia đã nói là nếu ai dám tiếp nhận giúp đỡ nhà họ Đường thì chính là đối nghịch với họ ạ."
Quản lý Vương cũng bị dọa sợ.
Có chuyện này nữa sao?
Kì thật anh ta không có nghe tin tức này.
Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại cho tổng giám đốc để xác nhận lại.
Nhưng mà điện thoại của người kia lại không gọi đươc.
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc.
Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa chính là những gia đình rất giàu có và quyền lực, mặc dù ông chủ khách sạn Huy Hoàng này cũng là một nhân vật tầm cỡ nhưng mà cũng không dám đắc tội với nhà họ Ngụy và họ Hứa.
Anh ta không hề biết chuyệ khách sạn Huy Hoàng đã bị mua lại.
Anh ta suy nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho quầy lễ tân dặn dò: "Lập tức hủy bỏ, đuôi người nhà họ Đường ra khỏi khách sạn."
"Dạ."
Sau khi cô bé ở quầy thu ngân nghe điện thoại xong lập tức dặn dò bảo vệ: "Bảo vệ, đuổi người nhà họ Đường ra khỏi khách sạn.'
Đám bảo vệ lập tức đuổi người.
Người nhà họ Đường ngây ngốc.
Chuyện gì thế này, mới vừa nãy còn tiếp đãi nồng hậu, sao bây giờ lại đuổi người rồi?
Đường Lỗi tức giận mắng to: "Cái tên Giang Thần đáng chết đó, nói là đã chuẩn bị êm xuôi xong lại khiến chúng ta ê chề, con thấy là nó cố tình rồi."