Đối với đại hội Trung Y lần này, Giang Thần hoàn toàn không hề để tâm một chút xíu nào.
Anh muốn giành được danh hiệu thần y không phải chuyện gì khó.
Giờ anh đang nghĩ là làm cách nào để người ta đỡ bị kinh hoàng mà thôi.
Có câu nói này của Giang Thần, Đường Sở Sở đã an tâm hơn nhiều rồi.
Bây giờ cô đặt hết hy vọng lên người Giang Thần, nếu Giang Thần không thể đưa nhà họ Đường vượt qua giai đoạn khó khăn này, thì nhà họ Đường thật sự sẽ kết thúc, sau này bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành một gia tộc cấp thấp!
Cả nhà đang ăn tối.
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Thần đứng dậy đi mở cửa.
Có rất nhiều người đang đứng trước cửa.
Đường Thiên Long, cả nhà Đường Hải, gia đình Đường Kiệt.
Nhìn thấy hơn hai mươi người đứng trước cửa, Giang Thần cau mày hỏi: “Ông nội, có chuyện vậy?”
“Haiz.” Đường Thiên Long thở dài một hơi: “Để ông đi vào rồi hẵn nói.”
“Ông nội, mời vào.”
Giang Thần mời Đường Thiên Long vào nhà.
Nhìn thấy người nhà họ Đường lại tới, sắc mặt Hà Diễm Mai lập tức u ám đi.
“Bố, bố ngồi đi.” Đường Bác lập tức đứng dậy, mời Đường Thiên Long ngồi xuống, rồi hỏi: “Bố đã ăn cơm chưa, con bảo Giang Thần lấy thêm một đôi bát đũa nữa nhé?”
“Lấy cái gì mà lấy?” Hà Diễm Mai lạnh lùng nói: “Nhiều người như vậy, chút cơm chúng ta nấu làm sao mà đủ được?”
Nhà họ Đường quá đông người.
Cả nhà Đường Hải, gia đình Đường Kiệt, từ trên xuống dưới tổng cộng cũng phải hơn hai mươi người.
Đường Thiên Long ngồi xuống, những người khác thì đứng.
Giang Thần không khỏi hỏi: “Không phải đã đưa ông một triệu nhân dân tệ rồi sao, sao không đi tìm nhà ở đi?”
Vẻ mặt Đường Thiên Long rất u sầu, bất lực nói: “Nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa đã đánh tiếng rồi, chúng ta đã tìm rất nhiều môi giới bất động sản, nhưng vừa nghe nói là người nhà họ Đường, bọn họ đều không dám cho chúng ta thuê nhà, đi đến các khách sạn lớn, khách sạn biết chúng ta là người nhà họ Đường thì đều không nhận chúng ta.”
“Đường Sở Sở, tất cả đều là tại cô.” Đường Mộng Oánh chỉ vào mũi Đường Sở Sở mắng: “Nếu như cô không đắc tội với nhà họ Ngụy, thì nhà họ Đường sao có thể trở thành như bây giờ, cô là cái đồ sao chổi.”
Đường Mộng Oánh đã khó chịu với Đường Sở Sở từ lâu rồi.
Bởi vì Đường Sở Sở mà nhà họ Đường gặp khó khăn, bạn trai cũng đã chia tay với cô ta, cô ta cũng đã dọn ra khỏi biệt thự của nhà họ Đường, sống lang thang đầu đường xó chợ, thậm chí tắm nước nóng cũng đã trở thành một chuyện hết sức xa xỉ rồi.
Đường Lỗi cũng chỉ vào mặt Đường Sở Sở, lớn tiếng mắng: “Đồ khốn kiếp, dựa và việc mình có chút nhan sắc mà tưởng là lợi hại lắm. Cậu chủ Ngụy coi trọng mày, mày lại khiến cho nhà họ Ngụy phải mất mặt. Nếu không phải tại mày thì làm sao nhà họ Đường có thể trở thành như thế này.”
Những người nhà họ Đường khác đều lần lượt sỉ vả.
Tất cả những lời khó nghe đều đã được nói ra.
Đường Sở Sở cúi đầu, không dám phản bác lại một câu nào.
Bởi vì cô biết rằng chính bởi vì cô mà nhà họ Đường mới thành ra như thế này.
“Đã làm loạn đủ chưa?” Giang Thần lớn tiếng quát.
Đường Lỗi lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Giang Thần, tức giận nói: “Cái đồ vô dụng, mày gào cái gì chứ, mày chỉ là một tên con rể ở nhờ nhà vợ của nhà họ Đường, mày có tư cách gì mà nói chuyện tao như vậy?”
Giang Thần đứng dậy vung tay, là một cái tát.
Chát.
Tiếng bạt tai rất rõ ràng và vang vọng.
“Mày…”
Đường Lỗi ôm khuôn mặt bị đánh của mình, đưa tay chỉ vào Giang Thần, tức giận vô cùng, vặn vẹo nắm đấm chuẩn bị đánh: “Ông đây sẽ giết mày.”
“Đủ rồi.”
Đường Thiên Long quở trách: “Còn chê chưa đủ lộn xộn nữa hay sao?”
Sau đó Đường Lỗi mới chịu dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Thần.
Giang Thần lạnh lùng “hứ” một tiếng, nhìn về phía những người nhà họ Đường trong phòng nói: “Nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa quả thật là rất bá đạo, vậy mà lại phong sát nhà họ Đường toàn thành phố, nhưng nhà họ Đường tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn, có người thân thích của mình đúng không, chẳng lẽ không biết đến nhà người thân ở tạm, đêm hôm khuya khoắt như thế này chạy đến nhà tôi làm gì?”
Giang Thần cũng khó chịu nhìn nhà họ Đường.
Tuy rằng chuyện này là do Sở Sở dẫn tới.
Nhưng Sở Sở cũng thân bất do kỷ, hơn nữa anh đã rất nhân từ rồi, anh đã đưa cho Đường Thiên Long một triệu nhân dân tệ, bảo ông ta thu xếp cơm ăn, áo mặc, chổ ở cho lớn nhỏ trong gia đình.
Bây giờ lại chạy đến đây để mắng chửi Đường Sở Sở.
Nếu không phải đều là người nhà họ Đường, là người thân của Đường Sở Sở, anh đã đánh người rồi.
Đường Thiên Long thở dài: “Cháu không biết, sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, những thân thích này đã cắt đứt qua lại với nhà họ Đường rồi.”
Vợ của Đường Hải là Lý Yến mắng: “Tất cả chuyện này đều là do sao chổi Đường Sở Sở hại nhà họ Đường phải phá sản, bây giờ ngay cả nhà mẹ đẻ của mình tôi còn không thể về được, gọi điện thoại đến cũng không có ai nhấc máy.”
Bà ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, nếu không phải ở đây có đông người, bà ta đã bắt đầu tát Đường Sở Sở rồi.
“Haiz.”
Đường Thiên Long thở dài.
“Thói đời là thế, khi có tiền, thì sẽ được nịnh hót, khi gặp khó khăn, thì sẽ bị giậu đổ bìm leo.”
Đường Sở Sở ấm ức nhìn Giang Thần, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Giang Thần, nhỏ giọng hỏi: “Chồng à, anh có biện pháp gì không? Mau nghĩ cách để cho ông nội và những người khác yên ổn lại đã rồi hẵng tính tiếp.”
Giang Thần nắm lấy tay Đường Sở Sở, nói: “Ừm, anh sẽ tìm cách.”
Anh bước ra khỏi nhà, đi đến cầu thang bên ngoài, lấy r một điếu thuốc ra và châm lửa.
Sau đó gọi điện thoại cho Bạch Tố.
“Anh… anh Giang.”
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy kích động của Bạch Tô: “Cuối cùng anh cũng gọi điện đến rồi, anh không sao chứ?”
“Không sao đâu, Bạch Tố, có khách sạn nào dưới trướng của tập đoàn Thời Đại Khoa không?”
“Có, dưới trướng Thời Đại Khoa có một khách sạn Thời Đại Khoa đang được cải tạo. Trước mắt đang được cải tạo, dự kiến tháng tới sẽ bắt đầu kinh doanh lại. Hiện tại đã mua lại ba khách sạn năm sao ở thành phố Giang Trung rồi...”
Bạch Tố nhanh chóng báo cáo tình hình.
“Chỗ tôi có hơn hai mươi người. Cô giúp đỡ thu xếp một chút để bọn họ tạm thời ở lại.”
“Được, anh Giang, anh đang ở đâu? Tôi sẽ cử người đến đón?”
“Không cần đâu, cô cứ nói địa chỉ khách sạn. Tôi sẽ cho người nhà họ Đường đến đó. Nhân tiện, nhớ nói cho Hà Tâm biết một tiếng, cứ nói đó là khách sạn mà tôi nhờ Hà Tâm sắp xếp.”
“Vâng.”
Giang Thần cúp điện thoại.
Hút xong điếu thuốc, anh mới bước vào nhà.
Mọi người trong phòng đều nhìn Giang Thần.
Đường Sở Sở đi tới, lo lắng hỏi: “Chồng, thế nào rồi?”
Giang Thần cười nói: “Đã giải quyết xong rồi.”
“Hả?” Vẻ mặt Đường Sở Sở kinh ngạc hỏi: “Nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa đã hợp sức để đè ép nhà họ Đường, khiến cho nhà họ Đường ở Giang Trung không thể làm gì được. Anh đã giải quyết vấn đề chỗ ở như thế nào?”
Giang Thần cười nói: “Chẳng lẽ em đã quên rồi à, Hà Tâm làm việc ở Tập đoàn Thời Đại Khoa, tốt xấu gì cô ấy cũng là quản lý của một bộ phận, anh gọi một cuộc điện thoại là đã giải quyết được rồi. Dưới trướng của Thời Đại Khoa có khách sạn, Thương Minh Năm Tỉnh một tay che trời ở năm tỉnh, nhưng tập đoàn Thời Đại Khoa lại không sợ bọn họ.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Đường Sở Sở chợt hiểu ra.
Đường Thiên Long chống gậy đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích: “Giang Thần, lần này thực sự cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu không có cháu, gia đình chúng ta thật sự sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất.”
Giang Thần hơi xua tay, cười nó: “Ông nội, người cùng một nhà mà, sau ông lại nói chuyện khách sáo như vậy, cứ yên tâm ở lại đó đi, đừng có gánh nặng tâm lý, sự khó khăn của nhà họ Đường chỉ là tạm thời, sau này nhà họ Đường sẽ vùng dậy mà thôi.”
“Hừ, kiêu căng.”
“Vùng dậy à, khó đấy.”
“Có Đường Sở Sở ở đây, nhà họ Đường vĩnh viễn sẽ không có được một ngày bình yên.”
Người nhà họ Đường hằn học nói.
Tình hình hiện tại của Nhà họ Đường thế nào bọn họ rất rõ ràng, muốn vùng dậy khó như lên trời đấy.
Giang Thần cười nhẹ, nhìn Đường Thiên Long, rồi nói: “Ông nội, cháu tiễn ông xuống lầu.”
“Haiz.”
Đường Thiên Long lại thở dài nói: “Ông đã sống hơn nửa đời người, mới hiểu ra vĩnh viễn chỉ có người nhà của mình mới đáng tin cậy mà thôi.”
Giang Thần lắc đầu nói: “Ông nội, ông nói vậy là sai rồi. Có khi ngay cả người nhà cũng không thể dựa vào được, người duy nhất có thể dựa dẫm chỉ có chính mình mà thôi.”
Đường Thiên Long nhìn Giang Thần thật lâu.
Bây giờ ông ta có một trực giác mạnh mẽ, Giang Thần đứa con rể ở nhờ nhà vợ của nhà họ Đường, thật không hề đơn giản.
Trông có vẻ vô dụng, nhưng khi gặp chuyện anh lại không hề hoảng loạn, không nóng nảy hay thiếu kiên nhẫn.
Từ trong xương tủy toát ra một khí chất ung dung và bình tĩnh.
Có cảm giác lắm mưu nhiều kế, tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.