Quan Tuyền rất vừa ý với kết quả này.
Thằng khốn Giang Thần này dám làm hỏng chuyện tốt của anh ta, nếu không khiến anh thân bại danh liệt thì chẳng phải bao nhiêu công sức từ đó tới giờ của anh ta đều đổ sông đổ bể hết sao?
"Nói liều cái gì đấy?" Đường Sở Sở đứng dậy nói giúp Giang Thần: "Chồng tôi không bao giờ là loại người như vậy, anh ấy làm gì nuôi rắn độc?"
"Đường Sở Sở, biết người biết mặt không biết lòng."
"Đúng vậy, cậu vừa kết hôn với Giang Thần chưa được bao lâu, anh ta là loại người gì, cậu làm sao hiểu hết được?"
Một nhóm người đứng ra phản đối Đường Sở Sở.
Hứa Tinh đã tỉnh táo hơn khá nhiều, cô ta từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào thành ghế, yếu ớt nói: "Tôi tin Giang Thần sẽ không nuôi rắn độc, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
Giang Thần nhìn Hứa Tinh, ánh mắt hiện lên vẻ đồng tình.
Mặc dù người phụ nữ này khá nóng nảy bốc đồng nhưng ít ra cô ta còn hiểu lý lẽ.
Quan Tuyền bắt đầu cuống.
"Hứa Tinh, em đừng có để thằng khốn này lừa, rắn này là rắn độc đó, là kịch độc, cần dùng phương pháp đặc thù để giải độc, còn phải kết hợp thuốc, chứ còn mấy cây châm thì sao mà giải được độc tố? Kể cả thầy của anh cũng không có bản lĩnh đó, em đừng nể tình là bạn thân của Đường Sở Sở mà đi tin anh ta."
Giang Thần liếc anh ta, nhàn nhạt nói: "Anh chưa từng thấy không có nghĩa là không có, là do anh hiểu biết hạn hẹp mà thôi."
Quan Tuyền nhìn Giang Thần, vẻ mặt anh ta thoáng hiện lên sự thù hận.
Anh ta ra hiệu bằng mắt cho người đàn ông đứng bên cạnh.
Người này hiểu ý, lập tức rời đi.
Quan Tuyền nói tiếp: "Hứa Tinh, chẳng lẽ em còn chưa nhìn ra chuyện này là do Đường Sở Sở và Giang Thần cố ý cấu kết lừa em ư?"
Anh ta nhìn mọi người xung quanh, nói một cách dõng dạc: "Mọi người đều biết, Giang Thần là tên đi ở rể, là loại phế vật, Đường Sở Sở đưa anh ta đến, mục đích là gì, nhất định chính là đang giả vờ thể hiện cho mọi người thấy Giang Thần là một người giỏi giang."
"Theo tôi thấy rõ ràng Hứa Khung và Đinh Ngọc Long đều là chỗ thân tình của Đường Sở Sở, bọn họ kết hợp với Giang Thần đi lừa bịp mọi người."
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức tỉnh ngộ.
"Không phải, không phải như vậy." Đường Sở Sở cố gắng giải thích.
Giang Thần lười chẳng muốn phân bua.
Lại còn kết hợp để giả vờ?
Anh có nhu cầu này không nhỉ?
Này là dạng người gì mà ngay cả chuyện vô lý như vậy cũng nghĩ ra được?
"Sở Sở, chúng ta đi thôi."
Giang Thần không muốn phí lời nữa.
"Muốn đi sao?"
Quan Tuyền chặn đường hai người họ, lạnh giọng nói: "Sao hả? Bị vạch trần rồi muốn chạy trốn ư?"
Giang Thần nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Anh còn muốn cái gì?"
Anh gần như có thể đoán ra người nuôi rắn độc thật sự chính là Quan Tuyền, chỉ là không có bằng chứng nên anh mới không muốn nói năng hồ đồ, giờ anh lại còn bị Quan Tuyền tố cáo ngược sao?
Quan Tuyền nói to: "Các bạn học, chắc chắn Giang Thần chính là kẻ nuôi rắn độc, nếu không tin thì chúng ta cùng nhau tới phòng anh ta kiểm tra là biết ngay, nếu không có thì tôi sẽ quỳ xuống nhận sai với anh ta, còn nếu trong phòng anh ta có rắn độc thì mọi chuyện như nào, chắc tôi không cần nói nữa nhỉ?"
Quan Tuyền dứt lời, ngay lập tức Giang Thần đã cảm thấy có điều chẳng lành.
Vừa nãy anh cũng nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Quan Tuyền lén lút rời đi.
Nếu anh không đoán lầm thì có lẽ người đàn ông kia đã lén tới phòng anh rồi thả rắn độc ra.
Anh đã quá sơ suất rồi, ngay cả thủ đoạn đơn giản như vậy anh cũng không để ý.
"Đi thì đi." Đường Sở Sở tự nhận mình trong sạch, chẳng có gì phải sợ.
Còn Giang Thần lại đang cau mày.
Thấy bộ dạng của anh, Quan Tuyền lạnh lùng nói: "Sao, sợ rồi à?"
Hứa Tinh đang ngồi trên ghế cũng nhìn Giang Thần bằng ánh mắt hơi nghi ngờ, trong lòng thầm nhủ: Chẳng lẽ tên này thật sự nuôi rắn độc?
"Giang Thần, anh sợ cái gì?"
Giang Thần quay lại nhìn Hứa Tinh, nhún vai một cái.
Việc đã tới nước này, anh cũng chẳng thể nói được gì, chỉ đành theo chân bọn họ về phòng kiểm tra.
Về phần có thể tìm ra rắn độc không, anh cũng không chắc chắn.
"Đi."
Đoàn người cùng trở về khách sạn Sơn Trang.
Hứa Tinh được người khác dìu đi.
Rất nhanh chóng bọn họ đã tới phòng của Giang Thần.
Anh lấy chìa khóa phòng, mở cửa ra.
Bật đèn lên.
Đoàn người lần lượt bước vào trong.
Giang Thần vừa bước vào phòng đã cảm thấy có điều kỳ lạ, trên mặt bàn có một cái hộp nhỏ màu vàng, trước lúc anh rời phòng, trong phòng không hề có cái hộp nào.
"Đứng lại, anh đừng động vào." Quan Tuyền vừa bước vào đã hô lớn.
Giang Thần bất đắc dĩ đứng sang một bên.
Quan Tuyền dẫn theo một nhóm người đi vào trong.
Bọn họ giả vờ tìm kiếm, cuối cùng trước sự chứng kiến của mọi người, bọn họ mở nắp hộp màu vàng kia ra, vừa mở ra, một con rắn độc nhỏ màu vàng lập tức trườn ra ngoài.
"Á..."
Không ít bạn học nữ hét toáng lên vì sợ.
Quan Tuyền dũng cảm túm lấy con rắn độc nhỏ, đập một phát vào tường, tiếp theo xông tới dẫm mấy cái lên con rắn, con rắn bị anh ta dẫm chết tươi, sau đó anh ta lại cầm con rắn lên, đi tới vứt xuống trước mặt Giang Thần.
"Thằng khốn, đây là gì?"
Đường Sở Sở nhìn sang Giang Thần: "Đây là..."
Cô nhớ lúc rời khỏi phòng trên bàn không hề có chiếc hộp nào, sao trở về lại có rồi?
"Hóa ra thật sự là Giang Thần."
"Đúng là lòng dạ ác độc."
"Này rõ ràng là rắn độc, có thể gây chết người, rốt cuộc lòng dạ anh ta ác tới mức nào vậy?"
Có vài bạn học bắt đầu mắng chửi, đồng thời né xa khỏi chỗ Giang Thần và Đường Sở Sở đang đứng.
Hứa Tinh được người khác dìu, nhìn thấy Giang Thần và Đường Sở Sở, cô ta tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu: "Sở Sở, cậu muốn tớ chết sao? Tớ có chỗ nào mắc tội với cậu?"
"Tinh Tinh, cậu nghe tớ giải thích, không phải như vậy, tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa."
Đường Sở Sở hoang mang giải thích.
"Đủ rồi." Hứa Tinh lạnh giọng, nói: "Đường Sở Sở, đủ rồi, tới luôn nghĩ cho cậu, muốn cậu tìm được người đàn ông tốt, cậu lại kết hợp với chồng cậu hại tớ, lần này may mà có anh Quan, chứ không thì tớ đã trở thành trò đùa của hai người rồi!"
Quan Tuyền đi tới, nhắc nhở: "Tinh Tinh, sau này em nên cẩn thận khi kết bạn, đừng có với ai cũng toàn tâm toàn ý, hết lòng hết dạ như vậy, Đường Sở Sở và Giang Thần không đáng để làm bạn với em đâu!"
Hứa Tinh nhìn Đường Sở Sở và Giang Thần, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng, cô ta hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Những bạn học khác thi nhau chỉ trỏ mắng chửi.
Chửi Giang Thần và Đường Sở Sở là loại chó má mất dạy.
Đường Sở Sở uất ức sắp phát khóc.
Sau khi mọi người rời khỏi, cô mới bật khóc ngon lành.
"Tại sao, tại sao lại như vậy chứ?"
Giang Thần đi tới, vỗ vai cô an ủi: "Chút chuyện nhỏ, không cần để tâm, chúng ta tự biết mình trong sạch là được."
Giang Thần không quan tâm người khác nghĩ gì.
"Nhưng, nhưng mà đây rõ ràng là ngậm máu phun người, em thật sự không thể thanh minh nổi cho bản thân mình!"
Giang Thần vẫn an ủi cô: "Không sao, anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ mọi chuyện, minh oan cho chúng ta."
Giang Thần không mở miệng giải thích là bởi vì anh thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Đây là phòng riêng của anh, chìa khóa chỉ có một chiếc, và anh là người giữ nó.
Hơn nữa quả thực đã tìm thấy có rắn độc trong phòng anh, không có bằng chứng xác thực thì dù anh có giải thích thế nào cũng không ai thèm tin.
Sau khi rời khỏi phòng Giang Thần, Quan Tuyền bắt đầu đi lấy lòng Hứa Tinh.
"Tinh Tinh, giờ em thấy trong người thế nào, có còn choáng váng không? Anh thật sự không tin tưởng Giang Thần, mặc dù anh ta đã giải độc giúp em nhưng anh cứ có cảm giác anh ta còn âm mưu gì đằng sau, để an toàn thì trước hết anh sẽ đưa em về phòng, kiểm tra tổng thể cho em, được không?"
Đầu Hứa Tinh đúng thật là vẫn còn hơi choáng.
Cô ta lo lắng chất độc vẫn còn sót lại đâu đó trong cơ thể nên gật đầu đồng ý: "Ừm."
Nghe xong, Quan Tuyền nhếch miệng nở nụ cười xảo trá vì đạt được kế hoạch.
Chỉ cần Hứa Tinh vào phòng anh ta.
Anh ta sẽ mượn cớ cho Hứa Tinh uống thuốc.
Cô ta uống thuốc xong, anh ta sẽ mặc sức giày vò.
Sau đó anh ta sẽ đặt máy quay lén, như vậy sẽ khiến cô ta không dám hé răng tố cáo.
Thậm chí anh ta không cần dùng máy quay để uy hiếp thì sau này cũng sẽ được Hứa Tinh chiều chuộng miễn phí.
Nghĩ tới đây, anh ta bỗng cảm thấy khoai khoái trong lòng.