Thái Khôn cả một đời ngông cuồng kiêu ngạo lại bị một câu nói của Giang Thần dọa cho sợ đần cả người.
Anh ta không dám nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi hát.
Giang Thần vỗ vào vai Lâm Tử Minh, cười nói: "Không sao, không cần phải cảm thấy gánh nặng, cứ ăn uống thỏa thích là được."
"Cảm ơn." Lâm Tử Minh lại cảm kích thêm lần nữa.
Giang Thần chậm rãi xua tay: "Tiện tay giúp mà thôi."
Hứa Tinh liếc Giang Thần một cái, đồng thời vuốt vuốt cằm tỏ vẻ nghi ngờ: "Thằng nhóc này, hình như không đơn giản cho lắm."
Từ trước tới giờ cô ta luôn nghĩ Giang Thần là một tên phế vật.
Nhưng giờ Giang Thần lại thể hiện bản lĩnh đáng sợ như vậy, anh dễ dàng hạ gục được mấy tên vệ sĩ của Hứa Khung, còn đánh cho đám người Đinh Ngọc Long phải rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa, ngay cả ngôi sao lớn như Thái Khôn cũng phải nể nang anh vài phần.
Còn gọi anh là chủ tịch hội đồng quản trị.
Anh là chủ tịch gì chứ?
"Giang Thần."
"Hửm?"
Giang Thần nhìn Hứa Tinh.
Hứa Tinh nhìn anh, mặt đầy ý cười, nói: "Qua bàn chỗ tôi ăn đi."
Giang Thần xua tay: "Không, không nổi nữa rồi."
Anh xoay người trở về vị trí của mình.
Những người ngồi cùng một bàn với anh, anh đều không quen biết, đều là mấy người vô cùng đần độn giả tạo.
Hứa Tinh trở về chỗ của mình.
Cô ta vừa trở lại thì Đường Sở Sở cũng từ nhà vệ sinh đi ra, cô không hề biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tinh định thần lại, hỏi: "Sở Sở, chồng cậu Giang Thần ấy, lai lịch anh ta như nào vậy?"
"Hả?"
Đường Sở Sở hơi sững người.
Lai lịch gì cơ?
Cô không hiểu ý của Hứa Tinh, bèn nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Hứa Tinh lại hỏi: "Hồi trước anh ta làm gì?"
"Chồng tới hồi trước đi lính, giải ngũ từ Nam Hoang về, còn là quân Hắc Long nữa." Đường Sở Sở nhắc đến Giang Thần, khuôn mặt không giấu nổi vẻ tự hào, cô đắc ý nói: "Bây giờ đang đi làm ở Thời Đại Khoa, mặc dù chỉ là nhân viên nghiệp vụ nhưng tớ nghe nói tiêu chuẩn tuyển chọn nhân viên nghiệp vụ của tập đoàn Thời Đại Khoa cũng cao lắm đó."
Hứa Tinh cũng biết chuyện Giang Thần là nhân viên của Thời Đại Khoa.
Chỉ là đột nhiên không hiểu tại sao, cô ta lại có cảm giác Giang Thần không hề đơn giản.
Cô ta liếc nhìn Giang Thần đang ngồi ăn cơm ở đằng xa, cũng không có nghĩ nhiều thêm nữa.
Bữa ăn vẫn tiếp tục, Thái Khôn vẫn đang hát.
Còn chưa kết thúc bữa cơm, hai mươi bài hát của Thái Khôn đã trình diễn xong cả rồi.
Đường Sở Sở cũng đã ăn no, thấy Thái Khôn hát xong, cô bèn đi tới chỗ anh ta, nhìn Thái Khôn đẹp trai phong độ ở khoảng cách thật gần, cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu Thái, tôi có thể chụp chung với cậu một tấm ảnh không?"
Thái Khôn nhìn thấy một cô gái, mà lại còn là gái đẹp, là người có nhan sắc không tệ, thân hình cũng quyến rũ yêu kiều.
Anh ta nhìn đánh giá Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở còn xinh đẹp hơn cả mấy sao nữ trong giới giải trí.
Thái Khôn từng nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc, mấy cô người nổi tiếng vừa debut cũng tìm tới anh ta để kiếm fame.
Anh ta chơi đùa với phụ nữ chán đến phát nôn ra rồi.
Nhưng vừa nhìn thấy Đường Sở Sở, Thái Khôn đã khựng lại.
Anh ta gật đầu, cười đáp: "Được chứ, nhưng trong này nhiều người, ồn ào quá, chúng ta ra ngoài đi."
"Được, được."
Đường Sở Sở vui như mở cờ trong bụng, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người ra ngoài phòng khách.
Có không ít bạn học ăn xong cùng đi ra ngoài, vốn định nhân cơ hội này xin chụp ảnh chung với ngôi sao lớn Thái Khôn, như vậy về sau còn có cái để khoe khoang nữa.
Bên ngoài.
Thái Khôn và Đường Sở Sở đứng chung một chỗ.
Đường Sở Sở lấy điện thoại ra mở mục máy ảnh.
Thái Khôn tự động sáp lại gần cô, còn không quên đặt tay vào bờ eo thon nhỏ của cô, hơi hơi siết lấy.
Tay anh ta vừa chạm vào người Đường Sở Sở, cô đã cảm thấy cả người mình cứng đơ lại, bất giác đứng dịch ra sao với anh ta.
Vẻ mặt Thái Khôn không được vừa ý lắm, anh ta nói: "Tôi chụp ảnh chung với cô, là vinh dự của cô, gần gũi tí thì có gì không tốt?"
Nói rồi anh ta lại định ôm Đường Sở Sở.
"Thôi, không chụp nữa." Đường Sở Sở vội vàng tính rời đi.
Cô không ngờ Thái Khôn lại...
Không chụp thì cũng thôi đi.
Một tia sắc lạnh xẹt qua đôi mắt Thái Khôn, anh ta đã hạ mình chụp ảnh chung với fan hâm mộ, tính ra đó là may mắn của họ, là một người nổi tiếng có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn, không biết có bao nhiêu fan nữ muốn được lên giường cùng anh ta đâu.
Những fan nữ kia còn cảm thấy tự hào vì được lên giường với anh ta nữa kìa.
"Không biết điều." Anh ta hừ lạnh.
Đường Sở Sở rời đi rồi, đám fan nữ kia được dịp bu quanh người Thái Khôn đòi anh ta chụp chung với mình.
Người nào xinh đẹp một chút, Thái Khôn sẽ lại ôm eo, bá vai bá cổ.
Nhan sắc mà có vẻ tầm thường, thì anh ta sẽ chỉ đứng sang một bên.
Sau khi chụp ảnh xong, Thái Khôn rời đi, trở về phòng nghỉ trên tầng hai nghỉ ngơi một lát.
Quản lý của anh ta, chị Hồng cũng đang nghỉ trong phòng.
Mặc dù chị Hồng cũng đã sắp bước sang tuổi ba mươi, nhưng nhờ chăm sóc kỹ càng nên nhìn chị ta mới chỉ như thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, da thịt trắng nõn.
Chị ta mặc một chiếc váy vô cùng gợi cảm, đang nằm hớ hênh trên giường.
"Chị Hồng."
Thái Khôn đi tới, mặt anh ta lộ ra vẻ thích thú và hưng phấn: "Chị, chị đoán xem em đã nhìn thấy ai?"
Chị Hồng bày ra vẻ mặt lười biếng: "Lại thấy con fan hâm mộ đó đúng không?"
"Không, không phải, em, em nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị của Thời Đại Khoa."
"Cái gì?" Chị Hồng lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt rất đỗi kinh ngạc: "Thật, thật sao? Thật sự là chủ tịch hội đồng quản trị của Thời Đại Khoa sao?"
"Đúng vậy, chắc chắn em không nhìn nhầm." Thái Khôn cũng quyết liệt khẳng định.
Sau khi đắc tội với chủ tịch hội đồng quản trị Thời Đại Khoa, Thái Khôn cũng bị cấm xuất hiện trên mọi nền tảng truyền thông.
Có nằm mơ anh ta cũng muốn gặp lại vị chủ tịch kia lần nữa để nhận sai.
Ông trời vẫn còn thương xót cho anh ta.
"Chị Hồng, tối nay em định sẽ ở đây một đêm, em muốn đi tìm chủ tịch để xin lỗi, chỉ cần anh ta chịu tha lỗi cho em thì nhất định em sẽ vực lại được, rồi sẽ lại nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc này."
Thái Khôn vẫn le lói chút hy vọng được nổi tiếng lại.
Chị Hồng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ừm, nhất định phải xin lỗi cho thật thành tâm, Khôn Khôn, đợi lát nữa gặp chủ tịch, em nhất định phải giữ thái độ đoan chính chỉnh tề, chủ tịch nói cái gì thì chính là cái đó, em không được phản đối, kể cả anh ta có bắt em quỳ xuống thì em cũng phải quỳ, biết chưa?"
"Chị Hồng, em biết rồi, nhưng mà em lại người nổi tiếng, sao em có thể quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người như vậy, chị Hồng, hay là tối nay hai chúng ta cùng nhau đi tìm chủ tịch được không?"
Là một người nổi tiếng, Thái Khôn không muốn mất mặt.
Chị Hồng gật đầu: "Ừm, cũng được."
"Đúng rồi chị Hồng, em thấy thích thích một bạn fan nữ, chị giúp em đưa cô ta tới đây." Thái Khôn nhớ tới Đường Sở Sở.
"Được, ai? Để chị nghĩ cách."
Trên ban công tầng hai của sơn trang.
Học sinh lớp một, lớp hai ăn cơm xong bèn đi ngâm suối nước nóng, trên ban công tầng hai lại vừa hay có thể nhìn thấy suối nước nóng phía trước.
Thái Khôn chỉ tay vào một cô gái đang mặc trên người bộ bikini hai mảnh màu đỏ, nói: "Chính là cô ta, chị Hồng, chị nhìn xem thân hình cô ta có hoàn hảo không kìa."
Thái Khôn bị thân hình của Đường Sở Sở mê hoặc rồi.
Chị Hồng nhìn thấy Đường Sở Sở, gật đầu nói: "Ừm, để chị nghĩ cách, về phòng đi."
Hai người họ trở về phòng cùng nhau.
Mà đâu chỉ có Thái Khôn bị Đường Sở Sở quyến rũ, ngay cả đám bạn học lớp một lớp hai cũng nhìn cô đến đơ cả người.
Đường Sở Sở mặc bikini hai mảnh quả thực là quyến rũ muốn chết! Có vài người hướng nội không cả dám nhìn cô, vừa liếc thấy cô đã đỏ mặt.
Giang Thần cũng bị mê hoặc rồi.
Kết hôn với Đường Sở Sở bao lâu như vậy rồi mà anh chưa từng thấy qua dáng vẻ gợi cảm tới nhường này của cô.
Mặc dù tất cả phụ nữ đều mặc bikini nhưng Giang Thần nhìn thấy không ít ánh mắt thèm thuồng ảo tưởng đang dán vào người Đường Sở Sở, thế nên anh lập tức không vui, vợ anh, thuộc về một mình anh, chỉ anh mới có quyền nhìn cô!
Anh lấy một chiếc khăn tắm đi thật nhanh tới quàng vào người Đường Sở Sở, vẻ mặt rất không vừa ý: "Bà xã, sao em lại ăn mặc như thế này đi ra đây?"
Đường Sở Sở lườm anh: "Ai chả mặc như này?"
Ngay lập tức những "đồng bào" nam nhìn thấy Giang Thần trùm khăn tắm lên cơ thể quyến rũ của Đường Sở Sở thì đều thay mặt cho mười tám đời tổ tông nhà anh thầm mắng cho anh một trận.
Đúng lúc này Hứa Tinh mặc bikini hai mảnh màu trắng cũng bước ra.
Hứa Tinh còn mặc bạo hơn Đường Sở Sở, cô ta mặc quần lót lọt khe, áo ngực như nhỏ hơn một size, lộ ra đôi gò bồng đảo đã mắt người nhìn.
"Giang Thần, anh bảo thủ thật đấy, giờ là thời đại nào rồi, anh qua bờ biển bên kia mà xem, phụ nữ ai chẳng mặc như này chứ!"
Giang Thần liếc cô một cái: "Anh không quan tâm người khác mặc như nào, tóm lại anh không thích vợ mặc thế này."
Nói rồi anh cầm tay Đường Sở Sở dắt cô quay về phòng.
"Bà xã, chúng ta không tắm suối nước nóng nữa."