Vĩnh Nhạc vẫn là công ty có giá trị mấy trăm triệu.
Nhưng bây giờ nhà họ Đường đang thiếu nợ mấy trăm triệu, có bán đi thì cũng chỉ đủ để trả hết nợ.
Phá sản, trở thành một gia tộc bình thường, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
“Ông xã, anh thật sự có cách để lôi kéo đầu tư à?”
Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ.
Giang Thần khẽ gật đầu.
Lôi kéo đầu tư, không phải là chuyện rất dễ dàng sao.
Anh thấy Đường Thiên Long cũng là một người rất đáng thương, cũng không muốn tâm huyết hơn nửa đời người của ông ta cứ như vậy mà bị huỷ hoại trong phút chốc.
Mặc dù Đường Thiên Long là một người bảo thủ, nhưng như vậy cũng đều là do những chấp niệm của ông ta.
Dẫn dắt nhà họ Đường bước lên con đường huy hoàng, đây là mơ ước của ông ta.
Vì mong ước này, ông ta đã không ngừng phấn đấu. Vốn dĩ đây là tuổi nên hưởng phúc, nhưng ông ta vẫn tiếp tục lao lực vì chuyện của gia tộc.
Hơn nữa ông ta làm việc cũng đều có giới hạn.
Nếu không thì đã không đặt ra quy tắc gia tộc rằng, những người trong gia tộc phải làm ăn đàng hoàng, không được đi đường ngang ngõ tắt.
Đường Hải mở miệng nói: “Nếu Giang Thần có lòng tin kéo được đầu tư như vậy, vậy thì cứ giao chuyện này cho cậu ta đi. Nhưng Giang Thần này, tôi cảnh cáo cậu, nếu không kéo được đầu tư, cậu cút xéo cho tôi.”
“Bố, bố thật sự tin tưởng đồ vô dụng Giang Thần này à?”
“Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng nghĩ cách, sử dụng quan hệ, xem coi ai có thể tìm được người quen biết với nhà họ Ngụy, nói giúp một chút để nhà họ Ngụy buông tha cho chúng ta đi.”
“Ngụy Quang chết rồi, bây giờ ai là chủ nhà họ Ngụy chúng ta còn không biết, làm sao sử dụng quan hệ được?”
Người nhà họ Đường đều bắt đầu lo lắng, tụ tập lại một chỗ nói chuyện.
Có người muốn đặt tất cả tiền đặt cược lên Giang Thần, bởi vì bây giờ nhà họ Đường đã không còn đường lui nữa.
Cũng có người không cam lòng nhìn gia tộc cứ như vậy mà bị diệt vong, muốn tiếp tục nghĩ cách.
Còn Đường Thiên Long cũng không nói gì nhiều, chống gậy đi lên lầu.
Lúc này, ông ta có hơi còng lưng, trông có vẻ hơi tang thương.
Đường Thiên Long đi rồi, Hà Diễm Mai cũng sờ mũi, vẻ mặt nghi ngờ: “Hôm nay ông cụ đổi tính rồi à, sao không trách mắng Sở Sở vậy?”
Hà Diễm Mai hiểu rất rõ tính cách của Đường Thiên Long.
Đường Sở Sở gây ra rắc rối lớn như vậy cho nhà họ Đường, theo như tính cách của Đường Thiên Long, đáng lẽ ông ta phải nổi trận lôi đình, sau đó đuổi Đường Sở Sở ra khỏi gia tộc mới đúng, nhưng bây giờ ông ta lại không hề trách mắng một câu nào.
“Sở Sở, chúng ta cũng trở về thôi.” Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Đường Sở Sở không nhịn được mà hỏi: “Ông xã, anh có cách có thể lôi kéo được nhà đầu tư sao?”
Tình trạng hiện tại của nhà họ Đường cũng là do một tay cô gây nên, cô cũng thấy hơi áy náy, tự trách, nếu Giang Thần có thể kéo được đầu tư, vậy thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Giang Thần cười nhạt nói: “Mấy hôm nữa là Đại hội Trung Y, các bác sĩ trung y trên thế giới này đều tập hợp trên phố Y, đây là cuộc hội họp lớn của Giang Trung, cũng là cuộc hội họp lớn của cả nước. Nếu như có thể thể hiện điểm tốt trong Đại hội này, trở thành thần y đứng đầu thế giới, vậy thì việc lôi kéo đầu tư không phải sẽ rất đơn giản sao?”
Với khả năng của Giang Thần, muốn lấy ra mấy trăm triệu để cứu nhà họ Đường là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng anh không muốn cứ đưa tiền một cách dễ dàng như vậy.
Còn có một con đường, đó là đợi chủ mới của nhà họ Ngụy lên nắm quyền rồi, anh sẽ đến tìm chủ của nhà họ Nguỵ, như vậy cũng có thể giải quyết vấn đề.
Chỉ là, Giang Thần cảm thấy nhà họ Đường thật sự quá mạnh mẽ, phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ trải nghiệm sự thăng trầm của cuộc đời, để ngày tháng sau này họ mới đoàn kết với nhau được.
Có thế nào thì nhà họ Đường cũng là nhà mẹ đẻ của Đường Sở Sở, anh cũng hy vọng nhà họ Đường có thể hoà thuận với nhau.
“Ờ.”
Đường Sở Sở ờ một tiếng, không nói nhiều nữa.
Cả nhà cùng nhau trở về nhà.
Lúc về đến nhà họ Đường đã là một giờ khuya.
Trong nhà.
Giang Thần nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
“Sở Sở, tiếp, tiếp nhé?”
Mặt Đường Sở Sở đỏ bừng lên, trách mắng: “Tiếp cái gì mà tiếp, ngủ đi.”
“Ờ.”
Giang Thần ủ rũ ờ một tiếng.
Màn đêm, cứ im hơi lặng tiếng mà trôi qua.
Ngày hôm sau.
Giang Thần thức dậy từ sớm.
Cả nhà ăn bữa sáng, sau đó đến bệnh viện thăm Đường Tùng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của Đường Tùng tốt hơn nhiều.
Nhưng muốn hồi phục sức khỏe thì cần dưỡng bệnh trong thời gian dài.
Hơn nữa bác sĩ còn nói, sau này có thể xuống giường đi lại hay không cũng phải xem tình trạng hồi phục của sức khỏe cậu ta.
Nếu hồi phục tệ thì sau này cậu ta sẽ phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Trong phòng bệnh, Ngô Mẫn khóc đến chết đi sống lại.
Đường Tùng an ủi nói: “Bà xã, em khóc cái gì? Lần này anh có thể nhặt lại được cái mạng đã là không tệ rồi, em hãy suy nghĩ thoáng chút đi.”
Sau khi trải qua lần sống chết này, Đường Tùng đã suy nghĩ thoáng hơn rất nhiều, nói với vẻ tự trách: “Đây đều là do anh tự chuốc lấy, không trách người khác được.”
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Giang Thần.
Trên mặt mang theo sự cảm kích.
“Anh, anh rể, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải có anh, bây giờ em đã trở thành người chết, nằm trong phòng để xác rồi.”
Một tiếng anh rể khiến trong lòng Giang Thần vô cùng hài lòng, bất giác đứng thẳng người lên.
Sau khi trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, có vẻ thằng nhóc này đã tỉnh ngộ rồi.
“Cô tránh ra, để tôi xem xem.”
Anh đi về phía giường bệnh.
Ngô Mẫn đang khóc như mưa lập tức đứng dậy.
Giang Thần nhìn đôi chân của Đường Tùng, rồi nhìn tay của cậu ta, sau đó kiểm tra cơ thể của cậu ta.
Đường Tùng vừa mới phẫu thuật, đúng như những gì bác sĩ nói, có thể hồi phục hay không, sau này có thể xuống giường đi lại hay không, cần phải xem khả năng hồi phục của bản thân cậu ta.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Thần cười nói: “Không sao, cậu có thể hồi phục. Trở về tôi sẽ kê một đơn thuốc, bảo Ngô Mẫn đi bốc thuốc, rồi nấu cho cậu, cứ dùng thuốc theo quy trình trị liệu là có thể hồi phục.”
Nghe thấy vậy, Đường Tùng vô cùng vui mừng.
Cậu ta biết Giang Thần chính là Hắc Long.
Khả năng của Hắc Long có một không hai, y thuật đứng đầu thế giới.
Cậu ta cũng đã từng nhìn thấy khả năng và y thuật của Giang Thần.
Khi Vĩnh Nhạc xảy ra chuyện lần trước, Giang Thần đã dễ dàng giải trừ nguy cơ của Vĩnh Nhạc bằng y thuật của mình.
“Cảm, cảm ơn anh rể.”
Đường Tùng vội mở miệng, nói: “Bà xã, còn không mau cảm ơn anh rể.”
Ngô Mẫn nhìn Giang Thần một cái, hừ lạnh một tiếng.
Cảm ơn?
Nếu lần này không phải vì Giang Thần, chồng cô ta đã không xảy ra chuyện rồi.
“Em có thái độ gì vậy?” Đường Tùng đột nhiên không vui, trách móc Ngô Mẫn: “Anh cảnh cáo em, đừng có trưng vẻ mặt ủ dột đó ra, sau này nhìn thấy anh rể thì phải kính trọng, kính trọng đó có biết chưa?”
“Bỏ đi.”
Giang Thần hơi phất tay, nói: “Cậu đang bị thương, đừng tức giận.”
“Vẫn là anh rể rộng lượng.” Đường Tùng tỏ vẻ cảm kích.
Đường Sở Sở nghi hoặc khi thấy thái độ của Đường Tùng.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước kia cậu ta tìm mọi cách để gây khó dễ, mắng mỏ Giang Thần, sao bây giờ lại kính trọng anh như vậy?
Mở miệng câu nào cũng anh rể.
“Anh rể, anh trăm công nghìn việc, không còn việc gì thì trở về đi, đi làm việc của anh đi.”
Có Giang Thần ở đây, Đường Tùng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Sở Sở, chúng ta về trước nhé?”
Đường Sở Sở nói: “Anh đến công ty trước đi, em cũng không có việc gì nên muốn ở đây với em trai thêm một lúc nữa.”
Giang Thần sờ cằm.
Đến công ty, đến công ty cái gì?
Ở Thời Đại Khoa, anh cũng chỉ là có tiếng không có miếng.
“Vậy anh đi trước đây.”
Giang Thần cũng không nói gì, nói một câu rồi rời đi.
Anh phải đi đến bệnh viện quân khu kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Tiểu Hắc.
Anh đi ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, lái xe đi đến bệnh viện quân khu.
Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện quân khu.
Tiểu Hắc đang nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, trên người gắn không ít dây, bên cạnh toàn là thiết bị máy móc.
Cô một gái trẻ ngồi trước giường bệnh, ngây người nhìn Tiểu Hắc đang hôn mê.
Giang Thần đi qua,
Văn Tâm lập tức đứng dậy, gọi: “Anh, anh Giang.”
Giang Thần hơi phất tay.
Anh nhìn các thiết bị một cái.
Các chỉ số sinh tồn của Tiểu Hắc rất ổn định.
Nhưng Giang Thần không tin tưởng những thiết bị khoa học kỹ thuật cao này lắm, anh tin tưởng bản thân mình hơn, nên tự mình bắt mạch chuẩn đoán cho Tiểu Hắc.
Sau đó, anh kê một đơn thuốc, cho người đi bốc thuốc, nấu theo cách thức ghi trên đơn thuốc.