Lúc trưa, Ngụy Tri đã bị đánh nát đầu gối, vặn gãy hai tay, vừa làm phẫu thuật xong, bây giờ lại bị Giang Thần ném xuống từ lầu hai.
Xương cốt toàn thân của anh ta dường như gãy hết, đau tới mức không còn muốn sống.
Trên mặt tràn đầy vết máu, anh ta ngã xuống trong vũng máu, mà ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Giờ phút này, Ngụy Tri cảm thấy cái chết rất đáng sợ, nó ám ảnh khiến nội tâm anh ta gào thét.
Hàm răng của anh ta run cầm cập vào nhau, anh ta rên lên từng âm thanh yếu ớt: “Đừng, đừng giết tôi, tôi cầu xin anh, đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, tôi có tiền, tôi cho anh tiền, cho anh thật nhiều tiền, đừng giết tôi!"
Anh ta thật sự rất sợ.
Từ khi lọt lòng tới nay, chưa bao giờ anh ta sợ đến mất hết lý trí như vậy.
Nỗi sợ hãi cái chết bao lấy lý trí anh ta.
“Cứu, cứu tôi, nhanh đưa tôi tới bệnh viện đi, có ai không, cứu!”
Ngụy Tri biết, nếu còn không đến bệnh viện anh ta sẽ chết ngay tức khắc.
Giang Thần ngồi trên bậc thang, vẻ mặt anh ảm đạm, anh nhìn Ngụy Quang và nói với giọng điệu lạnh lùng: “Ngụy Tri hồ đồ đã đành, mà ông cũng ngớ ngẩn theo. Mấy chục tuổi đầu rồi, có già mà không có khôn, hay do già quá nên lú lẫn? Tôi rời chức là rời trên danh nghĩa, nhưng thực lực của tôi từng được xếp vào hàng một trong ngũ đại soái. Bộ ông tưởng tôi chỉ có võ mèo quào được mỗi cái danh ảo? Bộ tôi rời chức là lũ chó mèo các người có thể đè đầu cưỡi cổ sao thì đè hả?”
“Tôi…"
Ngụy Quang mở miệng.
Thế nhưng mà, toàn thân của ông ta cũng đau đớn không ngừng, há miệng thì hàm răng đã run rẩy kịch liệt nên không nói ra được lời nào.
Bên cạnh còn có một người khác đang nằm, đó là Đường Tùng.
Đường Tùng bị những tra tấn vượt qua sức chịu đựng của con người sau thời gian dài như vậy lẽ ra đã phải chết, nhưng nhờ Giang Thần lợi dụng ngân châm bảo vệ tâm mạch cho cậu ta, mới giúp cậu ta giữ lại cái mạng.
Giờ phút này cậu ta đang vô cùng tỉnh táo.
Cậu ta đã nghe rõ từng lời của Giang Thần.
Trong lòng cậu ta dâng lên nỗi sợ hãi.
Anh ấy, anh ấy là Hắc Long?
Giang Thần là Hắc Long sao? Cái này, sao có thể chứ?
Cái tên phế vật tới nhà họ Đường ở rễ này sao có thể là Hắc Long, Hắc Long là chủ tịch tập đoàn Giang Long, anh ta đã chết, chết ở ải Thiên Sơn, chuyện này ai ai cũng biết, nó còn là tin tức do đích thân tướng quân Nam Hoang tuyên bố, chuyện này sao có thể là giả được kia chứ.
Đường Tùng không tin, không tin Giang Thần chính là Hắc Long.
Không tin cái tên phế vật làm hầu làm hạ nhà họ Đường này là Hắc Long tiếng tăm lẫy lừng.
Giờ phút này, cậu ta cũng không có suy nghĩ nhiều thêm nữa.
Bởi vì cậu ta đang hơi mơ hồ, vừa nghĩ đến vấn đề vừa rồi, đầu cậu ta đã đau như muốn nứt ra.
“Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết, vảy ngược của tôi chính là Đường Sở Sở”
Giang Thần đứng thẳng người lên, đi đến Ngụy Tri đang nằm trong vũng máu, nhấc chân lên giẫm mạnh vào dưới đũng quần của anh ta.
“Aaaa…!”
Ngụy Tri trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nhăn nhó, phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó thì ngất đi.
“Cậu, cậu…" Sắc mặt Ngụy Quang tái nhợt.
Ngụy Tri là đứa con trai duy nhất của ông ta, còn chưa cưới vợ, còn chưa có con thì đã bị mất giống rồi.
“Còn ông…”
Giang Thần vừa đi đến chỗ Ngụy Quang vừa nói với giọng điệu lạnh lùng: “Hồi trưa ông đã nói thế nào? Ông đã nói là sẽ không ra tay với nhà họ Đường, nên tôi mới giữ lại cho ông một mạng, nhưng cuối cùng thì sao, chớp mắt một cái, ông đã ra tay trả thù nhà họ Đường, ông tưởng tôi là cọp ăn chay hay gì?
Giang Thần nhấc chân lên giẫm mạnh lên ngực Ngụy Quang.
Một cước dẫm nát tim ông ta.
“Aaaa…!”
Ngụy Quang kêu đau thảm thiết.
Ngay sau đó, đầu ông ta quẹo sang một bên, ông ta đã chết.
Giang Thần đi từng bước lại gần Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long bị Giang Thần đẩy ngã từ lầu hai xuống, té gãy chân, nằm trên mặt đất, không cách nào đứng dậy, anh ta nhìn thấy cảnh vừa rồi thì sợ đến run rẩy toàn thân.
Hối hận. Anh ta hối hận rồi.
Sớm biết Giang Thần ở rễ nhà họ Đường chính là Hắc Long thì có đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám làm khó Đường Sở Sở, đánh chết anh ta cũng không dám gài bẫy Đường Tùng.
“Hắc, Hắc Long, chủ soái, xin anh tha mạng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin anh tha cho tôi một con đường sống, tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp…”
Mã Hóa Long không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ.
“Mã Hóa Long, tao với mày nước sông không phạm nước giếng, tao cũng chưa từng gặp mày, nhưng tại sao mày lại cứ có mắt không tròng mà kiếm chuyện với nhà họ Đường?”
Giang Thần đi tới trước người anh ta, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Nhấc chân lên đạp. Một cước nặng ngàn cân.
Mã Hóa Long, kẻ được kỳ vọng sẽ trở thành ông hoàng mới của thế giới ngầm Giang Trung cứ như vậy mà mất mạng, ngay cả một tiếng thét cũng không kịp thốt lên.
Ngụy Quang, Mã Hóa Long đều đã chết.
Toàn bộ sơn trang với hơn trăm tên đàn em cũng chết thảm.
Chỉ có một người còn sống chính là Ngụy Tri.
Mặc dù còn sống nhưng anh ta đã bị tàn phế.
Tứ chi tàn phế, chân thứ ba cũng tàn phế cho dù là bất tử thì nửa đời sau cũng phải bám víu trên xe lăn.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Dao Vương đã tới.
Ông ta nhận được điện thoại của Giang Thần, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên đã lập tức điều động máy bay trực thăng.
Chẳng mấy chốc, máy bay trực thăng đã xuất hiện, đáp xuống sơn trang.
Tiêu Dao Vương xuất hiện với bộ quân phục có năm ngôi sao trên vai.
Ông ta thấy tình cảnh trước cửa sơn trang, thấy Ngụy Quang nằm trong vũng máu trên đất, Mã Hóa Long, và còn cả Ngụy Tri, ông ta đi tới, cau mày hỏi: “Sao thế này?”
“Chút chuyện vặt thôi ấy mà.” Giang Thần chỉ vào Mã Hóa Long nằm trên mặt đất và nói: "Tên này là đầu têu của nhiều tổ chức phi pháp, nhớ điều tra cẩn thận, nhổ cỏ tận gốc hang ổ. Về phần Ngụy Quang, ông cứ bịa đại cái cớ đại loại như cấu kết băng đảng gì gì đó, nên bị quân đội bắt và tử hình là được”
Nói xong, anh nhìn Ngụy Tri với chút hơi thở yếu ớt.
“Thằng nhóc này thì đưa đi bệnh viện, có thể sống hay không thì phải xem tạo hóa của cậu ta."
Giang Thần không có giết Ngụy Tri.
Nhà họ Ngụy là gia tộc thuộc Thương Minh Năm Tỉnh, giữ lại Ngụy Tri cũng coi như cho Thương Minh Năm Tỉnh một lời cảnh cáo, nếu không mai này sẽ dẫn đến hàng tá phiền phức.
Tiêu Dao Vương khá bất lực.
Ông ta còn tưởng Giang Thần sẽ biết kiềm chế bản thân, không ngờ anh lại ra tay tàn nhẫn khiến nhiều người chết dưới tay như vậy, lại còn giao cả mớ hỗn độn cho ông ta xử lý.
Ông ta là người biết điều nên không hỏi gì thêm.
Tuy Giang Thần tàn nhẫn nhưng không bao giờ ra tay với người thường, những kẻ anh giết đều là những tên khốn đáng chết, những kẻ này tuy đã trốn khỏi chế tài của pháp luật, nhưng lại không trốn khỏi bàn tay ác ma của Giang Thần.
Hơn nữa, Giang Thần còn từng là chủ soái Nam Hoang, lúc được phong soái, hoàng đế Trung Quốc đã ban cho anh một thanh hình kiếm, anh có đặc quyền tiền trảm hậu tấu.
Giang Thần vẫy tay gọi một anh tướng sĩ, rồi chỉ vào Đường Tùng đang nằm trên đất và dặn: “Đưa cậu ta tới bệnh viện, anh Tiêu Dao này, cho tôi mượn máy bay trực thăng dùng một tý"
Tiêu Dao Vương gật đầu và dặn dò: “Nhanh, đưa người đến bệnh viện.”
“Tuân lệnh!”
Vài anh chiến sĩ lập tức đi tới, khiêng Đường Tùng lên máy bay.
Tiêu Dao Vương lấy ra một điếu thuốc và đưa tới.
Hai người ngồi ở trên bậc thang của sơn trang Hoa Quế.
“Cậu Giang, cậu xem xem, tôi lại giúp cậu phủi mông nữa rồi đây này. Có phải cậu cũng nên nói rõ với tôi xem lần trước khi cậu đến kinh đô, rốt cuộc hoàng đế đã nói gì mà sao bỗng nhiên cậu lại từ chức như vậy?"
Trong suốt thời gian qua, Tiêu Dao Vương vẫn luôn băn khoăn về vấn đề này.
Nhưng ông ta lại nghĩ mãi không thông.
Giang Thần hút thuốc, nhìn bầu trời đen như mực, khẽ giọng thì thào: "Thế cục Trung Quốc quá loạn, triều chính bên trên chia bè kéo cánh, năm phe bảy phái, trong đó có không ít kẻ lòng lang dạ thú, chẳng qua là kiêng kị thế lực của ngũ đại soái chúng ta nên mới không dám làm liều, tôi cũng chỉ mới bắt đầu thôi"
Tiêu Dao Vương nghi hoặc, không rõ ý của Giang Thần.
Giang Thần đứng lên, vỗ vỗ vào vai ông ta: “Chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới tìm ông, ông cần phải chiến đấu để bảo vệ phe phái ông đã chọn nên nhất định đừng chọn nhầm phe.”
Giang Thần nói xong thì xoay người rời đi.
Tiêu Dao Vương ngồi trên bậc thang hút thuốc, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen tối.
Ông ta là một người thô kệch, không hiểu rõ những việc chính trị. Nhưng Giang Thần đã nói rất rõ, nên đại khái ông ta cũng nắm được chút manh mối.
“Haizzz, lại sắp vật đổi sao dời rồi” Tiêu Dao Vương thở dài.
Cùng lúc đó, Đường Tùng cũng được đưa tới bệnh viện, nhờ Giang Thần ra tay cứu cậu ta nửa cái mạng, nên sau khi được đưa đến bệnh viện cũng cứu chữa kịp thời.
Giang Thần thì đi đến phòng khám phàm nhân.
Trong phòng bệnh.
Đường Sở Sở đã thay một bộ quần áo khác.
Quần áo này là của Văn Tâm.
Hai người ngồi trong phòng, mắt đối mắt với nhau.
Văn Tâm nghe danh Đường Sở Sở đã lâu, nhưng vẫn chưa có dịp gặp, nay được diện kiến quả không hổ danh là mỹ nữ đẹp nhất Giang Trung.
Mà Đường Sở Sở thì lại cau mày, cô gái này là ai? Sao lại ở chung với Giang Thần.
Trong phòng khám, tin tức vẫn đang được phát trên TV.
Lúc này, một tin tức mới truyền đến.
“Chúc quý vị có một buổi tối tốt lành, quý vị và các bạn khán giả thân mến, chúng tôi vừa nhận được tin nóng. Tối hôm nay, tại sơn trang của một vùng ngoại ô thành phố, lực lượng tình báo quân đội đã phát hiện một nhóm tội phạm tụ tập làm ăn phi pháp. Nhận được tin báo, lực lượng quân đội lập tức được điều động để tiến hành truy bắt, lúc bị vây quét, nhóm tội phạm này đã có hành động chống trả quyết liệt, và đáng chú ý là sự xuất hiện của người nhà họ Ngụy với vai trò đầu đảng, trong quá trình chống trả bất hợp tác, Ngụy Quang đã bị quân đội bắt và xử tử tại chỗ.”
Tin tức theo đó được truyền tới, hình ảnh Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện trong TV.
Một phóng viên đang tiến hành phỏng vấn ông ta.
Tiêu Dao Vương đang đứng trước cửa sơn trang Hoa Quế, đứng trước mặt truyền thông, ông ta cất giọng trả lời: “Giang Trung tuyệt đối không cho phép sự xuất hiện của lũ tội phạm, một khi phát hiện quyết phải nghiêm trị.”
“Gì đây?”
Nhìn thấy tin tức này, Đường Sở Sở trợn tròn hai mắt.