Giang Thần không biết rằng Đường Sở Sở và Đường Tùng đã bị Mã Hóa Long bắt đi mất rồi.
Anh đến nhà họ Ngụy.
Nhưng lại không gặp được ai.
Trong nhà họ Ngụy không có ai cả.
Sau khi nghe ngóng thì anh biết được rằng Ngụy Tri đã được đưa đến bệnh viện rồi, còn Ngụy Quang thì đi đến bệnh viện để cùng với Ngụy Tri.
Giang Thần lại vội vàng đi đến bệnh viện.
Giang Trung, bệnh viện thành phố.
Phòng phẫu thuật.
Ngoài cửa, Ngụy Quang lo lắng đi đi lại lại.
Trên lối đi phía xa có mấy vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm, Ngụy Quang đã đặc biệt gọi bọn họ đến vì biết thực lực của Giang Thần rất mạnh, hơn nữa bây giờ ông ta đã ra tay trả thù nhà họ Đường rồi.
Ông ta lo lắng Giang Thần sẽ lại tới gây chuyện, cho nên đã gọi rất nhiều vệ sĩ. Những vệ sĩ này đều là những người hung ác, kỹ năng cũng rất tốt, đều là những tay cừ khôi có thể một địch được mười.
Cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.
Một bác sĩ nam trung niên đeo khẩu trang bước ra.
Ngụy Quang bước tới lập tức lo lắng hỏi: “Bác sĩ Vương, thế nào rồi?”
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống thở dài: “Ông Ngụy, vết thương của cậu chủ Ngụy rất nghiêm trọng, đầu gối của anh ấy đã hoàn toàn nát bét, phẫu thuật đã hoàn thành rồi, nhưng phải điều dưỡng rất lâu mới có thể bình phục. Ba đế năm năm sau, e rằng tôi sẽ không thể bước xuống giường và đi bộ được.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Ngụy Quang biến sắc: “Ba đến năm năm?”
Bác sĩ Vương gật đầu.
Sắc mặt Ngụy Quang sa sầm, nắm chặt tay lại, đập mạnh vào tường một cái.
“Tên khốn nạn chết tiệt, Giang Thần, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu. Tôi muốn cậu phải bồi thường lại gấp trăm lần những nỗi đau mà con trai tôi đã phải chịu đựng.”
Ngụy Quang tức giận.
Khi Giang Thần còn là Hắc Long, đã dùng đặc quyền trong tay để gây sức ép với Thương Minh Năm Tỉnh, đồng thời thu mua thành phố mới Thời Đại Khoa với giá rẻ, khiến nhà họ Ngụy tổn thất rất nhiều.
Anh là con hắc Long, một trong Ngũ Đại Soái.
Thương Minh Năm Tỉnh chỉ biết cắn răng, ngậm hết đắng cay vào bụng.
Bây giờ anh không phải là một trong Ngũ Đại Soái nữa rồi.
Thương Minh Năm Tỉnh đã lập một kế hoạch để trấn áp và thu hồi lại Thời Đại Khoa.
Nhưng, ông ta không thể đợi thêm được nữa.
Ông ta phải khiến Giang Thần phải trả cái giá thật nặng nề, khủng khiếp.
Ông ta lấy điện thoại ra và gọi cho Mã Hóa Long.
Mã Hóa Long nhận được cuộc gọi, vẻ mặt tôn kính nói: “Ông… ông chủ Ngụy.”
Ngụy Quang sa sầm nét mặt hỏi: “Mọi chuyện đã xử lý như thế nào rồi?”
Mã Hóa Long nói: “Đã làm xong hết rồi. Đường Sở Sở và Đường Tùng đều đã bị tôi đưa đến sơn trang Hoa Quế.”
“Rất tốt.”
Ngụy Quang cúp điện thoại, vẻ mặt toát ra sát khí.
Để có thể đi đến được bước đường này, ông ta cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Trong những năm qua, ông ta luôn rất khiêm tốn, nên người đời đã sắp quên đi thủ đoạn của Ngụy Quang ông ta rồi.
Không lâu sau đó, Ngụy Tri được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Phòng bệnh đặc biệt.
Ngụy Tri đang nằm trên giường, tứ chi bó thạch cao và băng gạc.
“Bố, con, con cảm thấy tay chân không còn tri giác nữa, con con đã trở thành kẻ tàn phế rồi sao?”
Ngụy Tri mở miệng, giọng nói đã run rẩy.
Anh ta mới hai mươi bảy tuổi, đang ở tuổi thanh xuân, anh ta không muốn cả đời phải ngồi trên xe lăn như thế này.
Ngụy Quang an ủi: “Tri Nhi, con đừng lo lắng, bây giờ y học tiến bộ như vậy, ngay cả chận bị đứt cũng có thể nối lại được. Con chỉ bị thương một chút như thế này không sao đâu, con điều dưỡng một khoảng thời gian là sẽ hồi phục lại thôi. Nếu thật sự không được, bố sẽ đưa con ra nước ngoài để điều trị.”
“Bố, con muốn Giang Thần phải chết, con muốn nhà họ Đường phải diệt vong.” Ngụy Tri gầm gừ.
“Tri Nhi, đừng nóng giận, Giang Thần nhất định sẽ chết thôi, hiện tại Thương Minh Năm Tỉnh đã lập kế hoạch rồi, chẳng mấy chốc sẽ triển khai kế hoạch báo thù Thời Đại Khoa, hiện tại vẫn không thể động đến Giang Thần được, nhưng nếu muốn giết chết nhà họ Đường thì dễ nhu trở bàn tay mà thôi, Đường Sở Sở và Đường Tống đã bị chúng ta bắt rồi.”
“Bố, đưa con đến đó, Đường Sở Sở con nhỏ đê tiện này, đã hại gia đình con mất hết thể diện, khiến con phải chịu đau khổ như vậy. Con muốn khiến cô ta chết không được mà sống cũng không yên.”
“Được, bố sẽ đưa đến sơn trang Hoa Quế.”
Trên khuôn mặt của Ngụy Tri tràn đầy sự tức giận, lạnh lùng nói: “Con muốn để con nhỏ khốn kiếp này phải trả giá gấp trăm lần.”
Ngụy Quang ra lệnh cho người đưa Ngụy Tri vừa mới phẫu thuật xong, hộ tống anh ta đến sơn trang Hoa Quế ở khu vực ngoại ô.
Đồng thời, ông ta gọi điện thoại: “Dùng hết các mối quan hệ của nhà họ Ngụy để trấn áp nhà họ Đường, tôi muốn khiến cho nhà họ Đường phá sản trước khi trời tối, tôi muốn nhà họ Đường ohair gánh món nợ khổng lồ, tôi muốn nhà họ Đường quỳ gối sám hối trước mặt con trai tôi.”
Giang Thần đi đến nhà họ Ngụy, nhưng đã bị hụt mất.
Sau khi hỏi thăm, anh mới biết Ngụy Tri và Ngụy Quang đều đang ở bệnh viện, nên anh đi đến bệnh viện, nhưng đã muộn một bước rồi.
Anh lại hụt một phen nữa.
Anh trực tiếp gọi cho Quỷ Kiến Sầu.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Ôi, đây không phải là Hắc Long sao, có chuyện gì thế?”
Trên điện thoại vang lên một tiếng cười quái gở của Quỷ Kiến Sầu.
Giang Thần dặn dò: “Tôi cần tung tích của người nhà họ Ngụy, lập tức kiểm tra cho tôi.”
“Giang Thần, cậu đã không còn là Hắc Long nữa rồi, không có quyền ra lệnh cho tôi, từ hôm nay trở về sau đừng tới tìm tôi nữa.”
Quỷ Kiến Sầu không hề nể nang Giang Thần.
Ông ta làm kinh doanh mua bán thông tin, khi Giang Thần là Hắc Long thì ông ta rất sợ, làm cái ngành này của ông ta rất sợ quan chức.
Bây giờ Giang Thần đã từ chức rồi nên ông ta cũng không còn sợ hãi nữa.
Hơn nữa ông ta kinh doanh tin tình báo, biết rất nhiều thông tin nội bộ.
Oong ta biết rằng có rất nhiều người muốn Giang Thần chết.
Giang Thần bây giờ còn khó bề bảo vệ được bản thân nữa kìa.
“Quỷ Kiến Sầu, tốt lắm.” Giang Thần hờ hững cúp điện thoại.
Ngay cả Quỷ Kiến Sầu mà cũng không còn nghe anh nữa rồi à.
Ai cũng tưởng anh là con hổ không răng, dễ bắt nạt rồi sao?
Giang Thần không biết, Ngụy Tri và Ngụy Quang đã đi đâu, anh cũng không mà phiền Tiêu Dao Vương, trực tiếp về nhà.
Còn chưa kịp bước vào nhà, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong nhà truyền đến.
Vừa bước vào đã thấy Đường Thiên Long đứng trong phòng khách, tay cầm gậy, không ngừng dậm gậy xuống đất.
“Rác rưởi, thật sự là rác rưởi, Đường Bác, Hà Diễm Mai, mấy người có biết đứa con rể rác rưởi đó của mấy người đã mang đến cho nhà họ Đường bao nhiêu phiền phức không, hiện tại tất cả các công ty lớn đều đã chấm dứt hợp đồng với nhà họ Đường, còn kiện vấn đề về chất lượng, kiện Vĩnh Nhạc ra tòa, công ty Yongle đã bị niêm phong rồi.”
“Nguồn vốn của chúng ta đã bị cắt đứt, trong thoáng chốc chúng ta đã nợ hàng trăm triệu rồi.”
Đường Thiên Long chửi rủa.
Nhà họ Ngụy hành động rất nhanh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Đường đã phải chịu sự trả thù rồi.
Nhà họ Đường đã xong đời rồi.
Hà Diễm Mai, Đường Bác và Ngô Mẫn đang ngồi trên ghế sofa.
Bọn họ cũng rất lo lắng, bởi vì cả Đường Sở Sở và Đường Tùng đều đã bị bắt đi rồi.
Ngoại trừ Đường Thiên Long, trong phòng còn có rất nhiều người.
Đường Hải, Đường Kiệt, còn có thế hệ thứ ba của nhà họ Đường.
Những người này lần lượt lên tiếng chửi bới.
Mắng chửi cả nhà Đường Bác xối xả.
Chửi Giang Thần không còn chỗ nào mà nói nữa.
Giang Thần đi vào, đúng lúc nghe thấy những lời khó nghe này.
“Làm gì đấy?” Vẻ mặt anh tối sầm lại, nói: “Có chuyện gì to tát đâu chứ?”
Mọi người quay lại nhìn.
Đường Thiên Long cầm gậy đập, tức giận mắng: “Cái đồ khốn nạn, cứ gây phiền phức cho nhà họ Đường mãi, ông đây sẽ đánh chết cậu.”
Giang Thần giơ tay, chặn đòn gậy này.
Đường Lỗi kiêu căng ngạo mạn nhảy dựng lên, tức giận nói: “Cậu còn dám cản? Ông đây sẽ giết chết cậu.”
Anh ta nhấc chân đá Giang Thần.
Giang Thần khẽ nhích người.
Anh ta đá vào không trung, té đập mặt.
Vứt cây gậy của Đường Thiên Long, anh đi tới, ngồi xuống sô pha, nhưng không nhìn thấy Đường Sở Sở, vì vậy anh không nhịn được hỏi: “Mẹ, Sở Sở đâu rồi?”
Đôi mắt của Hà Diễm Mai đã khóc đến sưng lên, nước mắt đều đã khô cạn.
Bà ta buồn bã gào khóc, mắng: “Đều là do cái đồ vô dụng như cậu, nếu không có cậu, nhà họ Đường của ta sao có thể gặp phải tai họa này? Sở Sở và A Tùng đều đã bị người của anh Mã bắt đi rồi. Anh Mã nói, trước khi trời tối, đến sơn trang Hoa Quế để thu dọn xác cho Sở Sở và A Tùng.”
Lúc này sắc mặt Giang Thần trầm xuống.
“Muốn tìm cái chết mà.”
Anh đấm vào bàn.
Đây là một cái bàn bằng kính.
Chiếc bàn bị vỡ tan ngay lập tức, biến thành một đống mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên mặt đất.
Anh đứng dậy, nhìn về phía người nhà họ Đường trong phòng, nói từng câu từng chữ: “Ở nhà hết cho tôi, trước khi tôi quay về không ai được đi đâu lung tung hết, nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra thì đừng trách tôi đã không nhắc nhở.”
Quẳng lại một câu như vậy rồi anh quay lưng bỏ đi.
Còn đám người nhà họ Đường nhìn cái bàn bị một quả đấm đánh vỡ vụn, hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại được.