Không ai tin Giang Thần.
Theo như người nhà họ Hà thấy, chính Đường Sở Sở đã nói cho Giang Thần biết trước một số tình hình của Hà Huỳnh Đồng.
Giang Thần giả vờ bắt mạch, nói ra một số tình trạng này, bắt chước làm thần y.
Giang Thần cũng không phản bác lại sự nghi ngờ của mọi người.
Anh vốn không muốn khoe khoang, cũng vì nể mặt Đường Sở Sở nên mới bắt mạch giúp, nếu đã bị nghi ngờ vậy thì cứ mặc kệ thôi.
Đường Sở Sở lại sốt ruột đến nỗi phải giải thích: "Mọi người đang nói bậy gì đó, tôi không nói cho Giang Thần biết trước, hơn nữa đã mười năm tôi không đến đây rồi, sao tôi biết tình hình của ông ngoại ra sao được chứ, sao tôi biết ba tháng trước ông ấy đã từng làm phẫu thuật, chuyện này thật sự là do Giang Thần đã bắt mạch mới biết được."
Đường Sở Sở không nó còn đỡ.
Cô vừa nói ra lại càng không có ai chịu tin.
Mọi người càng tin chắc rằng do cô đã nói trước.
Mục đích là để giả vờ ra vẻ ta đây.
Chỉ có vậy mà thôi.
Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Đường Sở Sở lại nói tiếp: "Thật đó, tôi nói thật hết đó."
Lúc này, ngay cả Hà Diễm Mai cũng chán nản.
Bà ta cũng tưởng rằng đều do Đường Sở Sở đã nói trước.
Bởi vì chỉ bắt mạch sao có thể biết nhiều như vậy được?
Như thế quá thần kỳ rồi.
Thần kỳ đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
"Vô dụng đúng là vô dụng."
"Không có bản lĩnh mà còn ra vẻ cái gì."
Người nhà họ Hà tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Đường Sở Sở kéo Giang Thần, nói: "Giang Thần, anh giải thích đi."'
Giang Thần khẽ nhún vai nói: "Có gì để giải thích chứ."
Giang Thần không định nói gì, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm thôi, anh cũng không quan tâm.
Nhưng Lý Du lại không có ý định tha cho anh.
"Giang Thần đúng không, cậu giả vờ gì đó tôi cũng không quan tâm, nhưng cậu nghi ngờ trình độ y thuật của tôi, cậu phải xin lỗi tôi."
Lý Du là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc.
Xin gia nhập suốt năm năm mới được vào hiệp hội.
Bác sĩ Đông y ở Giang Trung không đến một trăm vạn, cũng có khoảng tám mươi vạn.
Mà trong cả hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc cũng chỉ có khoảng một vạn.
Ông ta có thể bộc lộ tài năng, gia nhập vào hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, đó cũng là điều ông ta tự hào và kiêu ngạo, bây giờ bị nói là kê thuốc bừa bãi, ông ta cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn.
"Xin lỗi."
"Giang Thần, mau xin lỗi bác sĩ Lý đi."
Người nhà họ Hà hùa nhau nói.
Ngay cả Hà Diễm Mai cũng mở lời: "Giang Thần, mau xin lỗi đi, con chưa đủ mất mặt hay sao?"
Xin lỗi?
Chuyện này sao có thể?
Nếu như Lý Du có y thuật cao siêu thật, anh xin lỗi cũng chẳng sao.
Giang Thần chợt hít một hơi thật sâu.
Nghĩ lại thì quả thật y thuật của Lý Du này cũng rất được, ít nhất cũng có thể giúp trạng thái tinh thần của Hà Huỳnh Đồng mấy năm nay rất tốt.
Chỉ là hai người có cách tiếp xúc khác nhau cho nên cũng hiểu khác nhau.
Anh xem xét chuyện này theo quan điểm của mình.
Nếu như dưới góc độ của bác sĩ Đông y bình thường, quả thật y thuật của Lý Du rất tốt.
"Để ông xem thử thế nào mới là bác sĩ Đông Y thật sự."
Giang Thần nhìn Lý Du, chợt lấy ra một số kim châm.
Anh ngồi xổm trước Hà Huỳnh Đồng nói: "Ông ngoại, cháu châm cứu giúp ông, trị dứt điểm di chứng để lại sau khi ông bị thương, ông kéo ống quần lên đi."
"Ô haha!" Lý Du bỗng nhiên bật cười nói: "Giả vờ cũng ghê gớm thật, ông cụ Hà, ông nghe theo đi, tôi phải xem thử tên nhóc này có thể làm nên trò trống gì."
Hà Huỳnh Đồng làm theo, vén ống quần của mình lên.
Giang Thần dặn dò nói: "Chuẩn bị cồn."
Lập tức có người nhà họ Hà đi lấy cồn đến.
Giang Thần mở lọ cồn ra, trực tiếp vẩy lên kim châm.
Sau đó ngón trỏ và ngón giữa đặt song song nhau, phút chốc ấn lên bắp đùi Hà Huỳnh Đồng.
Không ngừng chuyển động.
Trong thời gian ngắn, ấn mười mấy cái, từ bắp đùi cho đến lòng bàn chân.
"Thế này là đang bấm huyệt trị liệu sao?"
Lý Du nhìn đến thẫn thờ.
Tốc độ của Giang Thần quá nhanh, làm liền một mạch từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Vào lúc này, Giang Thần cầm lọ cồn lên, trực tiếp vẩy lên trên đầu gối của Hà Huỳnh Đồng, sau đó lấy bật lửa ra.
Phựt!
Bỗng chốc, đầu gối của Hà Huỳnh Đồng chợt xuất hiện một đám lửa nhỏ.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt người nhà họ Hà đều thay đổi.
"Giang Thần, cậu làm gì vậy?"
"Làm bừa gì đó, mau dừng lại đi."
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề dừng lại, anh cầm kim châm lên, nhanh chóng ra tay.
Một cây, hai cây, ba cây.
Trong thời gian ngắn, trên chân của Hà Huỳnh Đồng đã xuất hiện từng hàng kim châm.
Chuyện thần kỳ cũng xuất hiện vào lúc này.
Lửa trên đầu gối đã tắt hết, tất cả tập trung trên đầu kim châm.
Những kim châm này giống hệt như từng cây kim lửa, đang bốc cháy không ngừng.
"Kim, kim Hỏa Diễm..." Lý Du kinh ngạc hô lên.
Đông y được lưu truyên năm ngàn năm, trong lịch sử có rất nhiều kỹ thuật Đông y đã thất truyền, chỉ có một số sách cổ còn ghi lại một ít.
Lý Du là thành viên của hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, y thuật của ông ta chắc chắn đứng hàng đầu, ông ta cũng từng đọc rất nhiều sách y học, trong một số sách y học cổ cũng có ghi chép về kim Hỏa Diễm.
Đây là một loại thuật châm cứu xưa, nhưng đến bây giờ đã thất truyền rồi, chỉ còn tồn tại trong sách cổ mà thôi.
Vẻ mặt Lý Du lập tức thay đổi.
Nhìn kim Hỏa Diễm trên chân Hà Huỳnh Đồng đang bốc cháy.
"Kim Hỏa Diễm, đây là... đây là kim Hỏa Diễm trong truyền thuyết sao?"
Ông ta không dám tin vào cảnh tượng mình nhìn thấy trước mắt.
Phương pháp châm cứu ghi trong sách cổ, sao Giang Thần lại biết được?
Lúc này, Giang Thần bỗng nhiên phất tay, lửa trên kim châm chợt vụt tắt.
Xèo xèo xèo!
Vào lúc lửa tắt, kim châm trên đùi Hà Huỳnh Đồng bắt đầu run lên, phát ra tiếng xèo xèo xèo, ngay sau đó khẽ lung lay.
"Đây là, kim Đinh?"
Lý Du lại kinh ngạc thốt lên.
Còn Giang Thần thì mải chăm chú vào kim châm.
Khoảng chừng mười giây sau, anh bắt đầu rút kim ra, rất nhanh đã rút hết toàn bộ kim châm trên chân Hà Huỳnh Đồng.
Sau đó, anh nhìn Hà Huỳnh Đồng hỏi: "Ông ngoại, ông thấy thế nào?"
"Thoải mái, thoải mái quá."
Hà Huỳnh Đồng không nhịn được kêu lên.
Lúc này, ông ta cảm thấy chân của mình rất dễ chịu, có cảm giác gì đó thật khó tả, thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được rõ rệt dòng máu đang lưu thông trong cơ thể mình.
Giang Thần mỉm cười thản nhiên.
Còn người nhà họ Hà lại trố mắt nhìn.
Không nhắc đến y thuật của Giang Thần, cảnh tượng kim châm bốc cháy này quả thật rất kỳ diệu, nhìn thôi cũng khiến người ta rúng động.
Còn Lý Du đã không thể nói nên lời nữa.
Rất lâu sau ông ta mới hít sâu một hơi, nhìn Giang Thần, miệng run rẩy nói: "Đây, đây là kim Hỏa Diễm và kim Đinh được ghi trong sách cổ sao?"
Giang Thần thản nhiên bật cười, nói: "Cũng coi như có chút kiến thức, biết tôi dùng kim Hỏa Diễm và kim Đinh.
"Phịch."
Lý Du bỗng quỳ phịch xuống đất.
Quỳ như thế khiến người nhà họ Hà đều vô cùng sửng sốt.
Gương mặt Lý Du tràn đầy nhiệt huyết, kích động nói: "Thầy ơi, xin hãy nhận tôi một lạy."
Vẻ mặt Giang Thần thờ ơ, đáp: "Tôi đã nói sẽ nhận ông làm học trò bao giờ thế?"
Nghe xong, Lý Du vô cùng lúng túng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau đó, anh nhìn Hà Huỳnh Đồng hỏi: "Ông ngoại, ông thấy thế nào?"
Kim Hỏa Diễm lại là thứ gì, ghê gớm vậy sao?
"Thầy ơi, thầy nhất định phải nhận tôi, tôi cầu xin thầy đó, tôi đã từng nghe tiếng tăm của kim Hỏa Diễm rồi, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy một lần trong đời, xin thầy hãy chỉ dạy, tôi nguyện lấy tiền tích cóp cả đời này để đền đáp thầy."