Đường Sở Sở nhìn Ngụy Tri với vẻ mặt khó hiểu rồi hỏi anh ta: “Anh Ngụy, là cậu Giang tìm gặp riêng anh sao?”
“Hả?”
Ngụy Tri sững sờ nhìn Đường Sở Sở.
Chẳng lẽ Đường Sở Sỡ vẫn chưa biết thân phận của Giang Thần?
Rồi cậu Giang mà cô nói lại là ai nữa?
Là Giang Thần sao?
Sau khi sững sờ anh ta gật đầu nói: “Đúng, đúng thế.”
Hít!
Đường Sở Sở hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên là cậu Giang âm thầm ra tay.
Cô thì có tài cán gì đáng để cậu Giang âm thầm giúp đỡ cô như vậy chứ.
“Sở Sở, tôi xin lỗi, tôi thực sự đã quá đường đột, tôi không xứng với cô, tôi xin thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không làm phiền cô nữa.”
Ngụy Tri nói xong bèn liếc nhìn Giang Thần.
Thấy Giang Thần vẫn đang cúi đầu ăn uống, anh ta cũng không nói gì thêm nữa chỉ cúi chào rồi quay người rời đi.
Người nhà họ Đường đều sững sờ.
Mãi đến khi Ngụy Tri đã rời đi Hà Diễm Mai mới phản ứng lại: “Cậu Giang, lại là cậu Giang thần bí, người này rốt cuộc có lai lịch gì, sao đến cả Ngụy Tri cũng kiêng dè cậu ta như vậy?”
Bà ta nhìn Đường Sở Sở rồi nghi ngờ hỏi: “Sở Sở, cậu Giang thần bí đó rốt cuộc là ai?”
“Không, không ai cả, ăn thôi, đừng lãng phí.”
Đường Sở Sở cũng chưa ăn cơm nên thấy hơi đói.
Nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn ngon cô cũng muốn ăn.
Sau khi ăn xong cả nhà cùng nhau đi về.
Không thành với cậu Ngụy nên Hà Diễm Mai lại bắt đầu chú ý đến cậu Giang thần bí, sau khi về đến nhà bà ta kéo Đường Sở Sở dò hỏi về cậu Giang thần bí.
Đường Sở Sở không nói nửa lời.
Cô cũng chẳng muốn nói gì với người nhà nên đi thẳng về phòng.
Trong phòng Giang Thần đã lấy chiếu ra rồi nằm xuống sàn.
Đường Sở Sở đi vào thì anh đúng lúc đứng dậy mỉm cười nói: “Vợ ơi.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở đáo một tiếng rồi ngồi lên giường nhìn Giang Thần.
“Giang Thần, anh cứ ở nhà mãi cũng không ổn, hay là anh đi tìm việc gì đó đi, lương cao hay thấp cũng được, chỉ cần có việc làm không lãng phí thời gian là được, em không muốn người ngoài lời ra tiếng vào.”
Mười năm nay Đường Sở Sở chịu đủ rồi.
Cô phải chịu đựng những lời đàm tiếu.
Bây giờ đã hết khổ rồi.
Nhưng lại bởi vì Giang Thần mà trước mặt người ngoài cô vẫn không ngóc đầu lên được.
Cô cho rằng bản thân không để tâm, cho rằng bản thân có thể kiếm tiền nuôi Giang Thần.
Nhưng khi thực sự nghe thấy mấy lời đàm tiếu đó cô thấy rất khó chịu.
Cô rất muốn Giang Thần tiến bộ hơn một chút để người ngoài bớt lời ra tiếng vào.
“Đi làm...”
Giang Thần cau mày.
Anh không rảnh để đi làm.
Mười năm trong quân đội, dầu sôi lửa bỏng, tàn sát khốc liệt, anh đang sống trên lưỡi dao, khó khăn lắm mới được nhàn rỗi như bây giờ, sao anh lại trở về làm việc chứ.
Nhưng, anh cũng không muốn tiếp tục làm Đường Sở Sở mất mặt.
“Ngày, ngày mai anh sẽ đi tìm công việc.”
Anh trả lời qua quýt.
Còn về công việc đến lúc đó tùy tiện đến tập đoàn Thời Đại Khoa hoặc là tập đoàn Giang Long tạm thời làm gì đó là được.
Đường Sở Sở không phải là không nghe ra Giang Thần lại trả lời lấy lệ với cô.
Cô bất lực thở dài rồi nói: “Ngủ đi, sáng sớm ngày mai em còn phải đi Vĩnh Thái, với cả anh cũng đừng ngủ dưới sàn nữa, lên giường ngủ đi.”
Hôm nay Đường Sở Sở đã thẫn thờ cả ngày.
Cô nghĩ rất nhiều.
Cô cảm thấy bản thân mình cũng có vấn đề.
Nếu như người nhà bớt mắng chửi Giang Thần, bớt coi thường Giang Thần, cô và Giang Thần sớm động phòng thì cũng không đến mức Giang Thần không tin tưởng đi bám theo cô.
“Vợ, em nói thật sao?” Giang Thần nhìn Đường Sở Sở chằm chằm.
Đường Sở Sở gật đầu: “Ừm.”
Mặc dù bây giờ trong lòng cô có chút xem thường Giang Thần nhưng dù sao thì đó cũng là ông xã mình hơn nữa cũng là Giang Thần bỏ tiền ra nên cô mới có thể mua được Vĩnh Thái. Giang Thần cũng đã giúp cô nhiều như vậy còn cô lại bắt Giang Thần ngủ dưới sàn.
Đổi lại là ai thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Giang Thần cất chiếu rồi đi về phía giường.
Đường Sở Sở khẽ nhúc nhích người nhưỡng chỗ.
Giang Thần nằm bên cạnh Đường Sở Sở, anh có thể ngửi được mùi thơm quyến rũ trên người Đường Sở Sở, mùi hương đó vô cùng kích thích thần kinh của anh khiến anh dao động bất ổn.
Anh lăn lộn.
Đường Sở Sở nằm quay lưng về phía anh.
Cô không cởi váy ngủ nhưng váy ngủ của cô là váy hai dây nên tấm lưng trắng nõn của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt Giang Thần.
Giang Thần thăm dò hỏi: “Vợ à, có phải em cảm thấy anh không xứng với em?”
Đường Sở Sở trở mình.
Hai người nhìn nhau.
“Đừng nói lung tung, em không hề xem thường anh.”
Giang Thần tiếp tục nói: “Trong lòng em chỉ có người như cậu Giang thần bí mới xứng với em đúng không?”
Bị nhìn thấu suy nghĩ Đường Sở Sở có chút căng thẳng. . ngôn tình tổng tài
Cô vội vàng giải thích: “Không, không có chuyện đó, em đã gả cho anh thì chính là vợ anh, chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em thì em tuyệt đối sẽ không li hôn với anh.”
Lời Đường Sở Sở khiến Giang Thần rất xúc động.
Anh không nhịn được hôn Đường Sở Sở.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
“Ưm ưm...”
Đường Sở Sở khẽ vùng vẫy.
Nhưng Giang Thần không buông tay.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Đường Sở Sở đã đỏ mặt, cô mắng: “Anh muốn chết hả.”
Giang Thần liếm môi rồi cười nói: “Vợ, em thật tốt.”
Đường Sở Sở đỏ mặt quay đi.
Giang Thần cũng không đi quá xa.
Đã lĩnh giấy kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ ngủ cùng nhau.
Nhưng tối hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì cả chỉ là ngủ cùng nhau thôi.
Đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau!
Đường Sở Sở đã dậy từ rất sớm, cô thay quần áo đi làm rồi đi thẳng đến Vinh Thái mà không ăn bữa sáng.
Giang Thần cũng ra ngoài.
Tối hôm qua Đường Sở Sở bảo anh tìm một công việc.
Anh cảm thấy mình phải tìm một công việc, dù không đi làm nhưng cũng phải có cái danh, như vậy khi nói ra thì người ngoài sẽ không đồn đại anh ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, Đường Sở Sở cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt người ngoài.
Nhưng, chức gì mới được?
Phó tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đại Khoa?
Hay là phó giám đốc của tập đoàn Giang Long?
Giang Thần thấy do dự.
Anh cảm thấy vị trí phó tổng giám đốc qua cao cấp với thân phận ở rể của anh thì có nói ra cũng chẳng ai tin.
Nếu như là bảo vệ ở tập đoàn Thời Đại Khoa hoặc là tài xế của tập đoàn Giang Long thì nói ra còn có người tin.
Giang Thần đến phòng khám phàm nhân để tìm Tiểu Hắc bàn bạc về chuyện công việc.
Còn Đường Sở Sở thì đi đến Vĩnh Thái.
Sau khi cô tiếp quản Vinh Thái thì vẫn đang quy hoạch lại Vĩnh Thái.
Hôm nay cô bắt đầu kiểm tra lại sổ sách trước đây của Vinh Thái, cô phát hiện Vĩnh Thái vẫn còn rất rất nhiều khoản nợ chưa thu hồi được.
Cô lấy điện thoại gọi cho phó tổng giám đốc đương nhiệm Đường Long.
“Đến văn phòng làm việc của tôi một lát.”
Rất nhanh, Đường Long đã đến.
“Chủ tịch!”
Đường Sở Sở nhìn sổ sách cau mày rồi hỏi: “Đường Long, sao Vĩnh Thái lại có khoản vay ba mươi triệu chưa thu hồi về?”
Nghe thấy vậy Đường Long khó xử nói: “Chủ tịch, khoản nợ chưa trả này là của công ty dược phẩm Bạch Vân. Trong nửa năm đầu đơn hàng của Vĩnh Thái chúng ta đều là của công ty dược phẩm Bạch Vân, nhưng sau khi công ty dược phẩm Bạch Vân nhận được hàng thì lại nói thuốc mà chúng ta điều chế có vấn đề nên từ chối thanh toán, chúng ta đã đến không ít bộ phận nhưng công ty dược phẩm Bạch Vân có chống lưng rất lớn, ngoài sáng hay trong tối đều có người của họ.”
“Hả?”
Nghe thấy vậy Đường Sở Sở cau mày.
Đường Long tiếp tục nói: “Chúng ta đã tìm luật sư kiện Bạch Vân nhưng đã thua kiện, từ sau khi thua kiện các nhà máy của chúng ta thường xuyên bị những người không rõ danh tính tấn công. Vì như vậy nên mới không có công ty lớn đến đặt đơn hàng của công ty ta, cộng thêm khoản nợ ba mươi triệu không thu về được nên nguồn vốn của Vĩnh Thái mới cạn kiệt và xuất hiện nguy cơ phá sản.”
“Được rồi, tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Đường Long quay người rời khỏi văn phòng làm việc.
Đường Sở Sở cầm bút trong tay rồi xoay tròn trên đầu ngón tay.
Ba mươi triệu là số tiền Vĩnh Thái vất vả kiếm được, bây giờ công ty dược phẩm Bạch Vân lại từ chối thanh toán, số tiền này nhất định phải lấy lại được.
Lúc này Đường Sở Sở nghĩ tới cậu Giang thần bí.
Nếu như cậu Giang xuất hiện thì việc lấy lại số tiền này không phải là chuyện gì khó.
Sau khi nghĩ đến cậu Giang cô khẽ khắc đầu.
“Đường Sở Sở ơi, đừng có chuyện gì cũng trông đợi vào người khác, cho dù mày từng cứu người ta nhưng thời gian này người ta đã giúp mày rất nhiều rồi, không thể cứ gây thêm phiền phức cho người ta được.”
Đường Sở Sở quyết định cô sẽ tự mình đi đến công ty dược phẩm Bạch Vân một chuyến để tìm người phụ trách công ty này đòi lại ba mươi triệu.