Giang Thần căn dặn xong, đứng dậy rời đi.
Sau khi anh đi, Bạch Tổ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc trán bóng nhẫn của cô ta đã đẫm máu, khuôn mặt trắng trẻo của cô ta đã toát đầy mồ hôi.
Tiểu Hắc cười nói: “Đừng quá căng thẳng, anh Giang không đáng sợ như trong truyền thuyết như vậy đâu, thật ra anh Giang đối với thuộc hạ rất tốt, chỉ cần an tâm đi theo anh ấy, không được phản bội anh ấy, thì nhất định là sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu như phản bội, vậy hậu quả...”
“Tôi biết, tôi biết.” Bạch Tố nhẹ gật đầu.
“Đi thôi, đi làm chuyện anh Giang đã giao, mau chóng mua được trung tâm thương mại.”
Giang Thần rời khỏi phòng khám phàm nhân.
Anh còn có việc đi làm.
Lần này anh trở về Giang Trung là vì có hai mục đích.
Báo ân, báo thù.
Tuy rằng hiện tại nhà họ Tiêu, một trong tứ đại gia tộc lớn đã phế rồi, tộc trưởng của ba gia tộc còn lại cũng chết rồi.
Những năm đó đến nhà họ Giang không chỉ chỉ có những người này.
Trong tứ đại gia tộc, những thành viên quan trọng cũng đều đi.
Những người đến biệt thự nhà họ Giang, đều phải chết!
Nhà họ Vương!
Nhà họ Vương là một trong bốn nhà quyền thế, với vô số sản nghiệp của gia tộc, khối tài sản mấy trăm tỷ.
Biệt thự nhà họ Vương rất lộng lẫy xa hoa.
Nhưng hôm nay nhà họ Vương lại không náo nhiệt và vui mừng như trước nữa.
Một chiếc quan tài được đặt ở giữa sảnh biệt thự, đời thứ ba chính thống của nhà họ Vương đang quỳ dưới đất, còn có một vài đạo sĩ đang làm pháp.
Có một vài gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Giang cũng đến nhà họ Vương để tham ra lễ tang của gia chủ Vương Chấn nhà họ Vương.
Cùng lúc đó tại sảnh trên tầng hai của biệt thự.
đây tập trung không ít người.
Đứng đầu là con trai trưởng của Vương Chấn, Vương Mạnh.
Vương Chấn vừa chết, con trai trưởng Vương Mạnh đã trở thành gia chủ.
Ngoại trừ Vương Mạnh, còn có vài đứa con trai con gái của Vương Chấn, bọn họ tập chung lại bàn bạc về vấn đề liên quan đến chôn cất Vương Chấn.
Đúng lúc này một cậu con trai mặc để tang vội vàng chạy tới: “Bố, không xong rồi, xảy, xảy ra chuyện lớn rồi...”
Vương Mạnh giật mình đứng dậy, quở trách nói: “Hoảng hốt cái gì, còn ra thể thống gì nữa.”
“Bố, không, không phải, bố xem...” Cậu con trai mặc để tang đời thứ ba nhà họ Vương chỉ về phía cầu thang.
Nhà họ Vương quay lại nhìn.
Phịch.
Không ít người kinh hoàng ngã xuống đất.
Có một người từ phía cầu thang đi tới.
Trên người mặc áo khoác đen, trên mặt đeo mặt nạ quỷ.
Đây, đây là người đã giết Tiêu Biệt Hạc và Tiêu Chiến nhà họ Tiêu?
Tại sao lại thế, hung thủ giết người đã bị súng bắn chết rồi mà, tại sao còn xuất hiện ở đây?
Giang Thần bước tới, người nhà họ Vương theo bản năng đứng dậy lùi về
phía sau.
Giang Thần ngồi trên sô pha, nhìn người nhà họ Vương, lạnh lùng nói: “Mười năm trước đến nhà họ Giang, người ép bức nhà họ Giang, người phóng hỏa đốt biệt thự nhà họ Giang, từng đến nghĩa trang nhà họ Giang, cúi lạy mười ngày mười đêm, sau đó vì tạ tội mà chết, để cứu sống những người nhà họ Giang khác.”
Nói xong câu này, Giang Thần đứng lên, bỏ đi trước không ít những cái nhìn đang khiếp sợ.
Đi đến trước cửa, anh dừng lại lần nữa.
Cái dừng này của anh khiến cho người nhà họ Vương sợ đến toàn thân phát run.
“Nhớ kỹ, bắt đầu từ sáng ngày mai, mười ngày mười đêm, không được đứng lên, nếu như chống lại, chó gà không tha.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!