Sau khi anh rời đi, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của Tiêu Nhược Nhiên.
Cơ thể của cô ta đang run rẩy.
“Hắc, Hắc Long, tổng chỉ huy Hắc Long của Nam Hoang, một trong Ngũ Đại Soái?”
Cô ta không dám tin.
Vì sao thằng nhóc nhà họ Giang mười năm trước lại trở thành Hắc Long của Nam Hoang tiếng tăm lừng lẫy.
Mặc dù cô ta không ở trong quân đội, nhưng anh tự của cô ta là quân nhân, vả lại quân hàm cũng không thấp. Cô ta cũng đã từng nghe Tiêu Chiến nói về chuyện của Ngũ Đại Soái.
Thời gian lên chỉ huy của Hắc Long là ngắn nhất là vào một năm trước.
Nhưng, anh lại là người đáng sợ nhất trong Ngũ Đại Soái.
Thực lực của anh vượt quá sức tưởng tượng.
Hơn nữa anh còn là một thần y.
Nhớ lại thân phận của Giang Thần, cơ thể cô ta không khỏi run rẩy.
Cô ta không thể nào ngờ rằng, thân phận của Giang Thần hiện tại lại đáng sợ đến vậy. Chẳng trách anh giết Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Dao Vương lại không truy đến cùng, thì ra là người giết Tiêu Chiến, chính là Hắc Long mà ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải kiêng kị.
Trương Trường Thiên thấy Giang Thần đã đi khỏi, lúc này ông ta mới thở phào một hơi.
Bây giờ cả người ông ta đều bị mồ hôi thấm ướt. Liếc nhìn Tiếu Nhược Nhiên đang nằm trên giường một cái, trên mặt cô ta có vết thương, bàn tay bị cắt đứt, ông ta sợ đến mức rùng mình một cái, quay người muốn chạy.
“Đừng, đừng đi, cứu, cứu tôi, đưa tôi đến bệnh viện. Tôi, tôi có tiền, tôi cho ông tiền.”
Trước đó, Tiêu Nhược Nhiên muốn chết.
Bây giờ Giang Thần đã đi rồi, cô ta lại không muốn chết, cô ta muốn sống tiếp.
Nghe thấy tiền, Trương Trường Thiên dừng lại.
Trong lòng cũng đang suy tính.
Trước khi đi Giang Thần đã nói, nói không để cho Tiêu Nhược Nhiến chết. Nếu như ông ta đi, Tiêu Nhược Nhiên chết rồi, Giang Thần sẽ trách tội xuống, ông ta cũng tránh không thoát. Vả lại cứu Tiêu Nhược Nhiên, ông ta còn có thể nhận được tiền.
Nghĩ đến những điều này, ông ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi đến số 120 của trung tâm cấp
cứu.
Còn Giang Thần, sau khi rời khỏi biệt thự của Tiểu Nhược Nhiên, anh đeo lại mặt nạ lên.
Anh đến nhà họ Vương, nhà họ Triệu và nhà họ Châu.
Trời vừa sáng.
Giang Trung, nghĩa trang nhà họ Giang.
Trước bia mộ Giang Thiên.
Ở đây có thêm ba cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Giang Thần quỳ trước bia mộ Giang Thiên.
“Ông nội, Tiêu Biệt Hạc, Vương Vĩnh Quý, Triệu Kính Sơn, và Châu Đức Bình đã chết rồi. Những tên đầu sỏ khi xưa tiến đến nhà họ Giang phóng hỏa thiêu chết người nhà họ Giang đều đã chết rồi. Ông nội, cháu trai vô năng, vẫn chưa thể tra ra được tăm tích của bức Hoa, Nguyệt Sơn Cư.”
“Nhưng, ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm lại bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.”
“Mặc dù những tên đầu sỏ của bốn gia tộc lớn đã chết, nhưng, cháu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bốn gia tộc lớn. Cháu sẽ khiến cho bọn chúng biết cái gì là tuyệt vọng. Cháu sẽ khiến cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong, giày vò bọn chúng đến chết, để cúng tế vong hồn của nhà họ Giang”
Giang Thần quỳ trước bia mộ Giang Thiên, anh khóc đến nước mắt đầm đìa.
Anh đường đường là Hắc Long của Nam Hoang, cho dù có đối mặt với nghìn vạn đại quân, anh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Bởi vì, đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ.
Nhưng, lúc này, anh đã khóc, khóc đến nước mắt đầm đìa.
Tuy rằng hiện tại anh là Hắc Long của Nam Hoang, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lại không có ai biết rằng, mười năm qua anh đã chịu đựng những gì.
Mười năm trước, anh bị đám cháy lớn thiêu đốt, anh tận mắt chứng kiến người thân của mình đau đớn gào thét trong đám cháy lớn, nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt, vẻ tuyệt Vọng lại bất lực của người thân.
Cảnh này, anh suốt đời khó quên.
Ngay lúc anh tuyệt vọng, có một cô gái cột tóc đuôi ngựa xông vào, liều lĩnh cởi bỏ dây thừng trên người anh, kéo anh ra khỏi biển lửa.
Sau khi xông ra khỏi biển lửa, anh nhìn thấy trên người cô gái đó cũng bắt lửa, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến bản thân, nhảy vào dòng sông, không quan tâm đến cô gái đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!