Sau khi ăn cơm ở Mỹ Vị Hiên xong, người nhà họ Đường rời khỏi đó với tâm trạng hoang mang.
Băng gạc trên mặt Đường Sở Sở bị Vương Tĩnh kéo xuống, nên sau khi rời khỏi Mỹ Vị Hiên, Giang Thần dẫn cô đến phòng khám phàm nhân của Tiểu Hắc, trộn bột thuốc cho cô lần nữa.
Đường Sở Sở ngồi một bên, nhìn thẻ VIP được mài từ kim cương, lại nhìn Giang Thần đang trộn thuốc với vẻ mặt nghiêm túc, cô cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay rất không chân thực.
Cô không quen Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên.
Thế mà Cổ Dật Hiên lại tặng thẻ kim cương cho cô.
Thẻ kim cương này còn có rất nhiều đặc quyền, không những giảm mười phần trăm, mà mỗi tháng còn miễn phí ba bữa, việc này có khác gì bao ăn đâu?
Rất nhanh, Giang Thần đã trộn xong bột thuốc.
“Sở Sở”
“Hả?” Đường Sở Sở đang ngẩn người đưa ra phản ứng.
Giang Thần nói: “Đến đây, anh thoa thuốc cho em, hôm nay rất xin lỗi em, là do anh rời đi mới khiến em bị sỉ nhục, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Không sao.” Đường Sở Sở đã quen rồi, cô đưa mặt qua: “Nào, anh thoa thuốc đi.”
Giang Thần bắt đầu thoa thuốc cho cô, sau đó băng bó lại cho cô.
Sau khi băng bó xong, Giang Thần mới đưa Đường Sở Sở về nhà.
Trong phòng khách nhà Đường Bác.
Lần này Đường Sở Sở trở về, Hà Diễm Mai rất nhiệt tình với cô, vừa rót trà vừa rót nước, giống như đang hầu hạ cô chủ vậy.
Con Đường Bác lại ôm lấy bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, không ngừng cười ngây ngốc.
“Sở Sở à, con nói thật cho mẹ nghe, rốt cuộc con và ông chủ của Mỹ Vị Hiên có quan hệ gì? Đó là cậu chủ đến từ gia tộc lớn ở Kinh Đô đấy, chẳng lẽ là con đã dụ dỗ được cậu ta trong lúc khôi phục vẻ ngoài sao? Nếu là như vậy, đợi một con chữa lành rồi thì ly hôn với thằng nhóc Giang Thần này, rồi ở bên Cổ Dật Hiên, như vậy sau này mẹ cũng có thể diện. Chậc chậc, một đứa con rể tài giỏi như vậy, nghĩ thôi cũng thấy kích động!”
Vẻ mặt Hà Diễm Mai tỏ vẻ khao khát.
Nghĩ đến sự ngang tàn của Cổ Dật Hiên, nói đánh là đánh người nhà họ Châu, việc này thật vui sướng biết bao.
Nếu có được một đứa con rể như vậy, bà ta có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
“Mẹ, con không quen anh ta.” Đường Sở Sở tỏ vẻ bất lực, đến bây giờ cô vẫn còn đang hoàng mang không hiểu tại sao Cổ Dật Hiên lại nhiệt tình với cô như vậy.
Cô từng nghi ngờ Giang Thần.
Bởi vì trước đó là vì Giang Thần nên Thiên Quân mới hợp tác với Đường Thị Vĩnh Nhạc.
Nhưng Giang Thần lại nói là vì trước kia lúc trong quân đội từng cửu Diệp Hùng.
Còn lần này, Giang Thần lại nói không hề qua lại với Cổ Dật Hiên.
Ngô Mẫn ngồi ở đối diện nhìn thấy Hà Diễm Mai đối xử với Đường Sở Sở tốt như vậy, vẻ mặt cô ta mang theo sự tia chán ghét, kéo Đường Tùng ở bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta về phòng.”
“Sở Sở, lấy thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiền ra cho mẹ xem một chút nào, mẹ thật sự chưa từng nhìn thấy thẻ kim cương của Mỹ Vị Hiên đấy.”
Đường Sở Sở bất lực lấy ra.
Hà Diễm Mai nhận lấy, nhìn trái nhìn phải.
“Chậc chậc, thật sự làm từ kim cương đấy, nặng trịch, chỉ cái thẻ này thôi cũng có giá trên trời rồi nhỉ. Vẫn là Sở Sở nhà chúng ta có tiền đồ, đến ông chủ của Mỹ Vị Hiên cũng tự mình tiếp đón, chuyện này đáng để mẹ khoe khoang rất lâu rồi, sau này mẹ cũng có thể ngẩng đầu ở nhà ngoại rồi.”
Giang Thần nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thấy rất bất lực.
Nếu thay đổi vị trí, anh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Hà Diễm Mai.
Gả cho một ông chồng không biết phấn đấu, lại còn sinh ra một đứa con gái bị huỷ dung cả người, bà ta không sụp đổ đã là không tệ rồi.
Mặc dù trước đây bà ta từng quỳ xuống trước mặt Vương Tĩnh, nhưng đó cũng là vì cái nhà này.
Dù sao cũng tốt hơn Đường Tùng và Ngô Mẫn, thấy tình hình không tốt lắm thì lập tức chuồn
Còn Đường Bác thì bị doạ đến một câu cũng chẳng nói nên lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!