Chương 3: Lật lọng
Đường Sở Sở ra khỏi nhà mười ngày, người nhà họ Đường cũng không có tìm kiếm.
Trong mắt của bọn họ, Đường Sở Sở chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Đường, là trò cười của Giang Trung. Không có Đường Sở Sở, sự nghiệp của nhà họ Đường nhất định nâng cao một bước.
Sau khi Đường Sở Sở phục hồi lại mặt mũi đã đăng ký kết hôn với Giang Thần, sau đó quay trở về nhà.
Đường Thiên Long có ba người con.
Con trai cả là Đường Hải, con trai thứ hai là Đường Kiệt, và Đường Bác là con trai thứ ba.
Bởi vì có Đường Sở Sở, cho nên Đường Bác không được nhà họ Đường coi trọng. Cho dù ông ta đã miệt mài làm việc, tận tụy vì nhà họ Đường mà tạo ra biết bao chiến công hiển hách.
Nhưng mà, địa vị của ông ta trong nhà họ Đường lại cực thấp, không có tiếng nói nào.
Mặc dù Đường Bác là quản lý của tập đoàn nhà họ Đường, nhưng lại không có bất cứ cổ phần gì. Mỗi tháng chỉ lấy tiền lương, không được chia chút hoa hồng nào cả, chuyện này khiến gia đình nhỏ của ông ta rất mực khổ sở.
Cho dù đã mua nhà, nhưng mỗi tháng đều phải trả tiền thuê nhà.
"Thần, đây chính là nhà em."
Đường Sở Sở dắt Giang Thần về nhà, chỉ tay vào căn phòng đang đóng chặt cửa, nói: "Không so sánh được với cung điện của anh."
Giang Thần nắm tay cô, cười nói: "Nơi nào có em thì nơi đó đều chính là nhà."
Đường Sở Sở cảm thấy trong lòng rất đỗi ấm áp, đi tới cửa phòng nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Cửa được mở ra nhanh chóng, đứng trước cửa là mẹ của Đường Sở Sở, Hà Diễm Mai.
Bà ta nhìn thấy trước cửa là hai người nam nữ xa lạ, không khỏi sửng sốt bèn hỏi: "Hai cô cậu tìm ai?"
"Mẹ." Đường Sở Sở mở miệng kêu lên.
Một tiếng "mẹ" này khiến Hà Diễm Mai bối rối, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp mỹ miều ở trước mặt, trong vài phút ngắn ngủi vốn không kịp phản ứng gì được.
"Mẹ, con là Sở Sở, Đường Sở Sở đây."
"Hả?"
Hà Diễm Mai khiếp sợ nhìn cô gái đẹp như tiên bước ra từ tranh vẽ này, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Cô, cô là Sở Sở?"
"Đúng vậy mẹ, con khỏi rồi, vết sẹo trên mặt con đã khỏi rồi."
"Mẹ." Giang Thần cũng gọi một tiếng.
"Cậu?" Hà Diễm Mai lại ngẩn người.
Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần qua, nói: "Mẹ, đây là người mà ông nội gọi là cháu rể."
Hà Diễm Mai lúc này mới phản ứng lại kịp, bà ta kéo tay Đường Sở Sở qua, lạnh lùng nói: "Từ trước giờ mẹ chưa từng chấp nhận một đứa con rể như này."
Bà ta nói xong lại vuốt khuôn mặt trắng nõn của Đường Sở Sở: "Sở Sở, thật sự là con sao. Rốt cuộc... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với vết sẹo trên mặt con vậy?"
"Mẹ, mười ngày qua con đi trị liệu khuôn mặt, bây giờ đã khỏi hẳn rồi, sẽ không khiến mẹ phải mất mặt nữa." Đường Sở Sở nghẹn ngào nói.
Từ sau khi cô gặp chuyện không may, mặt mũi cô trong nhà họ Đường đều mất sạch, khiến nhà họ Đường trở thành trò cười ở Giang Trung, khiến bố mẹ không thể nào ngóc đầu lên được ở trước mặt người ngoài.
"Con gái..." Hà Diễm Mai ôm lấy Đường Sở Sở, đau lòng mà khóc: "Con gái, là mẹ không tốt, trước đây mẹ đã hời hợt với con khiến con phải chịu giày vò, chịu uất ức. Mau, vào nhà ngồi."
Bà ta kéo Đường Sở Sở vào trong nhà.
Con gái khôi phục lại được khuôn mặt, chuyện này khiến Hà Diễm Mai có thêm một suy nghĩ khác.
Dựa vào nhan sắc tuyệt đẹp của con gái bà ta hiện tại, cô hòn toàn có thể lấy một người chồng giàu sang, gả vào một gia đình giàu có quyền thế. Chứ không phải là lấy một tên khố rách áo ôm, vì tiền mà có thể nhu nhược bám víu vào ở rể gia đình bên vợ.
Bà tay nghĩ tới đây lại nhìn sang Giang Thần, chỉ ra phía ngoài cửa: "Đi ra ngoài."
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là chồng con, là cháu rể mà ông nội đích thân lựa chọn."
"Đi, quay về biệt thự của gia tộc bảo với ông cụ đích thân hủy bỏ cuộc hôn nhân này."
Hà Diễm Mai nói tới đây lại kéo tay Đường Sở Sở đi.
"Thần..."
Đường Sở Sở quay người, vẻ mặt rất khó xử.
Giang Thần nhún vai một cái, vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên, sau đó đi phía sau hai người kia.
Ở sảnh chính của biệt thự nhà họ Đường, người trong nhà nhìn thấy người con gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh Hà Diễm Mai lại bày ra vẻ mặt không tưởng.
Đây... Đây chính là Đường Sở Sở?
Đây là Đường Sở Sở đã bị hủy dung mười năm đó sao?
Xảy ra chuyện gì vậy, làm sao lại chỉ trong mười ngày thôi lại thay đổi như thế?
"Sở Sở, là con sao?"
"Sở Sở, thật sự là Sở Sở sao? Con qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ sao? Bây giờ công nghệ phẫu thuật toàn diện gương mặt lại vượt trội như thế rồi à?"
Người nhà họ Đường đều không thể tin nổi.
Bọn họ không tin cô gái xinh đẹp ở trước mặt mình lại là Đường Sở Sở mặt toàn là sẹo.
Này là ăn trúng tiên đan sao?
Hà Diễm Mai trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bố, con không đồng ý cuộc hôn nhân này. Dựa vào nhan sắc hiện tại của Sở Sở nhà chúng ta thì hoàn toàn có thể gả cho gia đình quyền quý giàu có, làm sao lại có thể gả cho một tên rác rưởi ăn bám bên vợ được chứ?"
Đường Thiên Long ngồi trên ghế sô pha đang hút tẩu thuốc lại nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
Ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi mà Đường Sở Sở vốn bị hủy dung lại hoàn toàn lành lặn.
Nhưng mà Đường Sở Sở hiện tại đúng là một người đẹp xuất chúng, nghe xong lời Hà Diễm Mai nói, ông ta lại gật gù: "Ừm, nói có lý. Bây giờ mấy gia tộc khác ở Giang Trung có rất nhiều chỗ còn chưa cưới vợ. Dựa vào mối quan hệ của bố có thể liên lạc với họ để tìm cho Sở Sở một gia đình khá giả."
"Con không đồng ý."
Đường Sở Sở đứng lên, rưng rưng nước mắt nói: "Ông nội, là chính ông quyết định gả cháu cho Giang Thần, bây giờ Giang Thần đã chữa khỏi mặt cho cháu thì mọi người lại đổi ý. Mọi người coi con là gì vậy?"
"Cái con nhỏ này, nói cái gì thế hả?" Hà Diễm Mai nói xong lại vung tay tát Đường Sở Sở một cái đánh bốp, lại quát: "Đi theo cái thằng khố rách áo ôm đó thì có gì tốt?"
Đường Sở Sở lấy tay che mặt, lại chợt cầm con dao gọt hoa quả ở trên bàn kê lên mặt của mình: "Mọi người còn ép con nữa thì con sẽ tự hủy dung của mình."
"Mày..." Hà Diễm Mai giận run cả người.
"Được rồi." Đường Thiên Long quát một tiếng: "Còn ra thể thống gì nữa. Đường Sở Sở, ông chỉ là muốn tốt cho cháu thôi. Với nhan sắc bây giờ của cháu, hoàn toàn có thể dễ dàng gả vào một gia đình giàu có, hưởng thụ cuộc sống giàu sang không phải tốt sao? Cần gì phải đi theo một thằng nhóc nghèo túng chứ?"
Vào lúc này, Giang Thần từ nãy giờ vẫn luôn im lặng lại chợt đứng lên. Anh nhìn một lượt hết người nhà họ Đường, khiêm tốn nói: "Giang Thần tôi đây cũng không phải nhất định phải ở rể nhà họ Đường, nhưng đây là chuyện của tôi và Sở Sở. Chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn, nếu như cô ấy đồng ý li dị thì tôi sẽ không có bất cứ phản đối nào, nhưng nếu như cô ấy không đồng ý, ai cũng không thể ép buộc cô ấy."
"Oắt con, chỗ này đến khi nào thì mới đến lượt mày lên tiếng?"
Đường Lỗi, cháu đích tôn của nhà họ Đường đứng lên chỉ thẳng vào mặt Giang Thần mà mắng: "Mày chỉ là thứ rác rưởi ở rể nhà họ Đường mà thôi, ở nơi này mày không có tư cách lên tiếng, nhà họ Đường muốn mày cút thì mày phải cút."
Giang Thần duỗi tay bẻ cong ngón tay đang chỉ vào mũi mình của Đường Lỗi, lạnh lùng nói: "Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám huơ tay múa chân với tôi."
"Á, đau quá!"
Đường Lỗi lập tức kêu đau, cả người nghiêng sang một bên vô cùng đau đớn, lập tức cầu xin: "Tôi... Tôi sai rồi, buông... Buông tay ra trước đã."
Giang Thần buông tay anh ta ra.
Đường Lỗi thở hổn hển liên tục, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thần lại càng khiến anh ta tức giận, nhanh chóng cầm lấy cái gạc tàn thuốc trên bàn muốn ném về phía Giang Thần.
"Làm gì thế?" Đường Thiên Long quát lên: "Có còn phép tắc gì nữa hay không, bỏ xuống!"
Đường Lỗi xoay người nhìn Đường Thiên Long, vẻ mặt uất ức nói: "Ông nội, thằng oắt này thật sự quá đáng, ông phải làm chủ cho con."
"Được rồi." Đường Thiên Long chợt ngừng hút tẩu thuốc, nhìn về phía Giang Thần mà nói: "Cho cậu năm mươi vạn để ly dị với Sở Sở, sau này sẽ không có bất cứ liên quan gì tới Sở Sở nữa."
"Cháu không chịu." Đường Sở Sở rống lên.
"Phản à." Đường Thiên Long vỗ tay lên bàn một phát, quát lên: "Tôi đây còn chưa có chết, vẫn là chủ của nhà họ Đường này, mọi chuyện của nhà họ Đường đều do tôi định đoạt."
Giang Thần cũng không muốn nhìn thấy Đường Sở Sở căng thẳng với nhà họ Đường.
Lần này anh về đây, một là để trả ơn, hai là để báo thù.
Anh không muốn vì sự trả ơn của mình mà khiến Đường Sở Sở khó xử, để cô phải đoạn tuyệt với người nhà của mình.
"Ông nội, xin cho cháu một cơ hội để chứng mình, rằng Giang Thần này không thua kém bất cứ ai."
"Cơ hội?" Đường Lỗi lập tức lạnh nhạt bật cười: "Giang Thần, trong tài liệu có ghi rõ cậu chính là một cô nhi lớn lên trong cô nhi viện. Làm quân đội có mấy năm thì làm sao có thể xứng với Sở Sở bây giờ? Cho cậu cơ hội cũng được, có biết tập đoàn Thiên Quân không, nhà họ Đường chúng tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng với tập đoàn Thiên Quân, chỉ là mãi không có cơ hội. Nếu như cậu có thể khiến cho nhà họ Đường hợp tác được với tập đoàn Thiên Quân thì sẽ thừa nhận cậu chính là con rể của nhà họ Đường, sao hả?"
Đường Lỗi đã sớm không ưa gì Giang Thần rồi, một tên lính mới vừa xuất ngũ trở về, thứ nhất là không có tiền, thứ hai là không có quyền, có gì mà ra vẻ ta đây chứ?
Cho nên anh ta lại nghĩ ra cách để gây khó dễ cho Giang Thần, để anh phải thấy khó mà lui.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!