Hà Diễm Mai thậm chí còn nhấc ghế của bà ta, tránh thật xa, bà ta nghĩ cũng không muốn bị người khác nhận ra mình là mẹ của Đường Sở Sở, không muốn mất mặt.
Mà sau khi chiếc băng gạc ở trên mặt bị gỡ xuống, Đường Sở Sở cũng trở nên luống cuống, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Mười năm trước, Đường Sở Sở chịu đựng tất cả các kiểu trào phúng, mỗi lần đi trên đường, cô đều phải trùm khăn kín mít.
Cô cho rằng cô đã quen rồi.
Nhưng bây giờ tất cả những lời nói khó nghe truyền đến, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của mọi người, trong lòng dâng lên cảm giác tự ti.
"Như thế này thì có cho tôi tiền, tôi cũng không thèm"
"Còn là người phụ nữ đẹp nhất Giang Trung, truyền thông đúng thật là mù mắt rồi mà, bình luận vớ vẩn."
Đường Sở Sở cúi đầu, nhưng cô lại có thể tưởng tượng ra bộ mặt cười nhạo của mọi người xung quanh, tủi thân tuôn trào, mũi chua xót, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Vương Tĩnh thấy bộ dạng này của Đường Sở Sở, tâm trạng trong lòng rất tốt, nâng cằm của Đường Sở Sở lên, nhìn thẳng vào những vết sẹo đang dần khép lại, cười nhạo nói: "Đúng là một khuôn mặt đẹp, đáng tiếng làm ha ha.."
"Cô, cô làm cái gì?" Đường Sở Sở cuống quít giãy dụa, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Vương Tĩnh.
"Bốp."
Ngay lúc này, một tiếng bạt tai vang lên.
Đường Sở Sở cúi đầu, nhận thất được có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, cô ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thần đã quay trở về, trong nháy mắt mọi oan ức đều tuân ra, cô gục ở trong ngực của Giang Thần mà khóc.
"Anh, anh dám đánh tôi?"
Vương Tĩnh vươn tay che lấy khuôn mặt vừa nóng vừa đau do bị đánh của mình, chỉ vào Giang Thần, nổi giận mắng: "Giang Thần, anh cải đồ rác rưởi này, anh có biết tôi là ai không, tôi là Vương Tĩnh nhà họ Vương..."
Giang Thần khẽ buông Đường Sở Sở ra, vươn tay bẻ ngón tay của Vương Tĩnh.
"A..."
Vương Tĩnh đau đến mức trên mặt đều vặn vẹo.
"Quỳ xuống nói xin lỗi." Giọng nói lạnh lùng của Giang Thần truyền đến.
Một màn này khiến cho không ít người chú ý đến, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, quay lại toàn bộ cảnh này.
Ngón tay của Vương Tĩnh bị bẻ gãy, vẻ mặt vặn vẹo vì đau của cô ta, ngay cả nói cũng không nói được.
Giang Thần hơi dùng sức.
Cơ thể Vương Tĩnh theo ngón tay mà xoay vòng, Giang Thần đá một phát vào trên đầu gối của cô ta, đầu gối của cô ta đau xót, phịch một cái, quỳ trên mặt đất.
Đầu gối và mặt đất tiếp xúc với nhau, phát ra một tiếng bịch, Vương Tĩnh đau đớn ngã quy xuống đất, đau đớn mà kêu lên,
Đường Sở Sở thấy thế, ngay lập tức nóng nảy: "Thần, cô ta là người của nhà họ Vương, nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, chúng ta đắc tội không nổi"
Giang Thần không thèm đếm xỉa đến Vương Tĩnh đang kêu đau nằm trên mặt đất, nhìn Đường Sở Sở, trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng, nói: "Thực xin lỗi.."
"Bốp."
Giang Thần bị đánh một cái vào đầu.
Là Hà Diễm Mai.
Lẽ ra bà ta không muốn quan tâm, nhưng Giang Thần đã đánh người nhà họ Vương.
Trước kia Đường Sở Sở đắc tội với nhà họ Tiều, làm hại nhà họ Đường thiếu chút nữa bị phá sán.
Hiện tại Giang Thần lại đắc tội với nhà họ Vương, bà ta hung dữ mắng: "Giang Thần, ai cho mày đánh, còn không mau đỡ cô Vương dậy, còn không mau dập đầu nhận sai!"