Trong đó có Hắc Phong Lâm Huyễn.
Giang Thần cũng không ngờ rằng, Lâm Huyễn mình giết lúc trước vậy mà cũng là một trong đầu sỏ gây ra chuyện nhà họ Giang bị diệt năm đó.
Anh lâm vào trong khi trầm tư.
Trong tư liệu này chứng tỏ, trừ những người đã biết ra, còn những người khác nữa.
Hoa nguyệt sơn cư đồ đến cùng ở nơi nào, làm chủ phía sau màn là ai?
Giang Thần không nói gì, bầu không khí trong phòng đá vô cùng an tỉnh.
Thật lâu sau, Giang Thần lấy ra bật lửa đốt tư liệu trong tay.
Nhìn Quỷ Kiến Sầu và đàn em của ông ta quỳ dưới đất, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đứng lên nói chuyện."
"Không, không dám" Quỷ Kiến Sầu toàn thân run rẩy.
“Đứng lên.”
Giang Thần quát.
Tiếng quát này, dọa Quỷ Kiến Sầu hoàng đế ngầm hô to gọi nhỏ của năm tỉnh không nhẹ, ông ta ngã xuống đất, cố gắng đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn.
Giang Thần đứng dậy, kéo ông ta lên, nắm lấy cổ áo ông ta, lạnh giọng hỏi: “Hoa nguyệt sơn cư đồ ở đầu, nhân vật lớn trong tư liệu là ai, kẻ đứng sau màn là ai?”
“Tôi... tôi không biết.”
Trên mặt già nua của Quỷ Kiến Sầu đầy mồ hôi, hàm răng run rẩy: "Chủ, chủ soái, tôi, tôi thật sự không biết."
Giang Thần tức ném Quỷ Kiến Sầu ngã xuống mặt đất: “Đồ bỏ đi, vậy mà không biết, giữ ông lại có tác dụng gì?”
Trên người Giang Thần bộc phát ra sát khí đáng sợ.
"Đừng, đừng..."
Quỷ Kiến Sầu bị dọa đến run như cầy sấy, vội nói “Chủ... Chủ soái, hoa nguyệt sơn cư đồ , ở Kinh Đô, về phần đang trong tay ai ở Kinh Đô, tôi thật sự không tra ra được, tôi chỉ làm mạng lưới tình báo ngầm, tổ chức tình báo của tôi vẫn chưa dám thâm nhập vào Kinh Đô, phải, phải rồi.”
Quỷ Kiến Sầu nhớ ra gì đó, đột nhiên nói rằng: "Hoa... Hoa nguyệt sơn cư đồ, hình... hình như có liên quan tới một món đồ cổ”
Nghe vậy, Giang Thần bình tĩnh lại.
Anh ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, châm một điếu thuốc, nói: "Đứng dậy nói."
"Vâng, vâng.
Quỷ Kiến Sầu bò đến trước ghế sô pha, cố hết sức đứng dậy ngồi lên ghế sô pha.
“Nói, đồ cổ gì.”
“Không, không rõ lắm, món đồ cổ này cũng là khai quật cách đây không lâu, nghe nói là từ lăng mộ Lan Lăng Vương ở biên cảnh Nam Hoang đào được, nhóm trộm mộ đã xảy ra đấu đá nội bộ, cướp đi cổ vật, hơn nữa thứ đồ này đã rơi vào chợ đồ cổ Giang Trung”
“Ông có biết món đồ cổ này giờ đang ở đâu không?"
"Tạm, tạm thời không biết, tôi, tôi lập tức dùng hệ thống mạng lưới đi tra, xin chủ soái cho tôi ít thời gian, một khi có tin tức, tôi lập tức báo cho ngài ngay.”
Nghe vậy, Giang Thần liếc nhìn Bạch Tố.
Xem ra, Bạch Tổ không hề nói láo.
Cái liếc này dọa Bạch Tố sợ phát run.
Giang Thần đứng lên, hỏi: "Tiểu Hắc, có mười đồng không?"
Tiểu Hắc móc túi ra, lấy ra một tờ mười đồng nhàu nát từ một đồng tiền lẻ lớn đưa qua.
Giang Thần tùy tiện ném, tờ tiền giấy trong tay bay ra như ám khí, chính xác cắm vào trên ghế sô pha bên cạnh đầu Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng xé gió, sau đó màng nhĩ tê dại, sợ tới mức không dám động đậy.
“Tôi nói trả tiền, vậy thì sẽ trả tiền, tra ra tin tức lập tức bảo cho tôi, không phải, đến phòng khám Phàm Nhân báo cho Tiểu Hắc.”
Giang Thần đứng dậy rời đi.
Tiểu Hắc cùng Bạch Tố theo sát phía sau.
Mấy người đi rồi, Quỷ Kiến Sầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lấy khăn lụa ra, không ngừng lau những giọt mồ hôi trên trán.
“Mẹ, mẹ ơi, Hắc Long của Nam Hoang, vị thần chết này sao lại chạy đến Giang Trung cơ chứ, trừ phi, anh ta... anh ta chính là người Đường Sở Sở cứu từ biển lửa nhà họ Giang ra vào mười năm trước? Phải, đúng vậy, chắc chắn là thế!”
Quỷ Kiến Sầu gặp Giang Thần xong nhất thời nghĩ ngợi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!