Trêи xe Khương Suất vui vẻ phấn khởi nói: “Nói cho cậu nghe, buổi họp lớp lần này mọi người đến rất đông đủ, cậu biết vì sao không?”
Thấy La Thuần cười mà không đáp, Khương Suất tiếp tục nói: “Cậu có nhớ lớp mình có một người tên Ngải Vũ Sinh không? Thằng nhãi này vốn chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, về sau cậu biết thế nào không? Hắn lại lắc mình biến thành đứa con riêng của nhà họ Ngải ở Tề Châu, chớp mắt một cái đã thành con cái nhà giàu. Mẹ nó chứ, sao tớ không gặp được chuyện may mắn như thế nhỉ?”
Nghe anh ta nói thế La Thuần cũng nhớ ra. Tuy anh hầu như không thân thiết với ai, nhưng anh vẫn nhớ được tất cả mọi người. Ngải Vũ Sinh rất nổi tiếng trong lớp, bởi vì hắn ta từng đùa giỡn Diệp Băng Dung, sau này La Thuần còn đánh một trận với hắn ta. Mối thù giữa hai người không nhỏ. Bây giờ có tiền, chắc hắn ta sẽ hống hách ngang ngạnh không ai bằng.
Khương Suất cười khà khà nói: “Hai ngày trước thằng nhãi đấy đã bảo hội lớp mình thông báo với nhau, rằng hắn ta sẽ bao hết toàn bộ chi phi chơi bời ăn uống nhậu nhẹt trong buổi họp lớp hôm nay ở Tề Châu. Ngoài ra mỗi người sẽ được phát một bao lì xì hai ngàn tệ. Ôi mẹ ơi, thế là tớ xin nghỉ việc đi luôn, ăn cho chết tên khốn kiếp kia! Tớ vẫn nhớ chuyện năm đó, tớ bị thằng nhãi này cho ăn một đấm đấy.”
Nói xong anh ta vẫn chưa thỏa mãn, lại hỏi: “Cậu kể đi, mấy năm qua cậu làm gì? Sao chẳng có tí tin tức gì thế? Cậu không liên lạc với bất cứ ai trong lớp mình à?”
“Không.” La Thuần lắc đầu cười. Sau khi đi lính, anh không gặp cũng không liên lạc với ai cả. Diệp Băng Dung lại là học sinh lớp chọn, bình thường đều rất khiêm tốn, không thích thể hiện, chỉ biết học tập, không có bạn bè gì, thế nên ngay cả chuyện anh và cô kết hôn cũng không ai biết.
Khương Suất chép miệng nói: “Cậu còn nhớ hoa khôi trường mình, Diệp Băng Dung không? Chẳng biết cô ấy có tới không nữa.”
Nói đến Diệp Băng Dung, mấy người bạn học khác cũng thấy hứng thú, sán lại nói: “Vì Diệp Băng Dung nên tớ mới tới đấy. Hồi đó cô ấy xinh đẹp thật, tất cả những đứa con gái đứng cạnh cô ấy đều trở nên nhạt nhòa. Ngay cả người ngoài trường cũng theo đuổi cô ấy cơ mà. Bây giờ cô ấy đã kết hôn chưa nhỉ, gả cho tên khốn kiếp nào rồi không biết!”
“Đó chính là nữ thần của tớ!” Tên mập ngồi ở bên cạnh La Thuần đấm ngực hò hét: “Đến bây giờ tớ vẫn còn giữ ảnh của cô ấy đấy! Hi vọng nữ thần của tớ không lập gia đình, mãi mãi là một đóa hoa băng giá như khi xưa. Lần này chỉ cần được thấy mặt cô ấy, thì chuyến đi này của tớ cũng không tính là uổng công rồi.”
La Thuần xoa cằm bảo: “Có lẽ mọi người phải thất vọng rồi, cô ấy sẽ không tới.” Anh biết tối nay Diệp Băng Dung phải đứng ra tổ chức buổi tiệc tối mừng chuyển nhà đến biệt thự Long sơn, chắc chắn cô chưa biết tin họp lớp, mà dù có biết cũng sẽ không đi.
Khương Suất tò mò hỏi: “Sao cậu biết?”
La Thuần cười đáp: “Bởi vì cô ấy là vợ tớ.”
“Bớt bốc phét đi ông tướng!”
Mấy người trong xe đều cười ầm lên, giễu cợt anh: “Cả trường mình ai chẳng muốn làm chồng Diệp Băng Dung, cậu bị ảo tưởng hả.”
Khương Suất ôm vai La Thuần nói: “Tớ biết hồi đi học tên nhãi nhà cậu thầm mến Diệp nữ thần. Yên tâm đi, nói không chừng lần này cô ấy sẽ tới, đến khi đó chúng ta cùng nhau tỏ tình, ha ha! Xem như không uổng công tới đây.”
La Thuần thấy bọn họ không tin, cũng không giải thích. Suy cho cùng thì hồi đi học, Diệp Băng Dung chưa từng nói một câu nào với anh, rất nhiều người đều không biết anh ở rể tại nhà của Diệp Băng Dung.
Không lâu sau, xe dừng ở phía ngoài một cái khách sạn. Lúc mấy người xuống xe, thì thấy được một chiếc Maserati lái tới, Khương Suất ngưỡng mộ bảo: “Chiếc xe thể thao kia đẹp quá! Bao giờ tớ cũng phải mua một chiếc mới được.”
Chiếc Maserati từ từ dừng ở trước mặt mấy người, cửa sổ xe mở ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Khương Suất kinh ngạc nói: “Cậu là Ôn Điềm? Ôi, ngồi trong lớp ngắm tiểu thư xinh đẹp nhà giàu thích hơn nghe giảng nhiều. Ai cũng nói con gái dậy thì sẽ trông xinh hơn, còn cậu thì trêи cả mức đó luôn!”
Ôn Điềm cười khúc khích bảo: “Cậu vẫn ba hoa chích chòe y hệt ngày xưa. Để tớ đi đỗ xe rồi tí nữa chúng ta cùng đi lên nhé.”
La Thuần nhớ tới thời đi học Ôn Điềm rất nổi tiếng, vừa xinh vừa giàu. Mấy năm trôi qua trông cô ta lại càng trở nên xinh đẹp cuốn hút hơn.
Mấy người cùng nhau vào khách sạn, Ôn Điềm vẫn có thể kêu tên nhớ mặt vài người, ngay cả La Thuần cô ta cũng nhận ra. Ôn Điềm cười tủm tỉm nói: “Tớ nhớ rõ cậu. Lần đó tớ tận mắt nhìn thấy cậu đánh nhau với đám Ngải Vũ Sinh. Một mình cậu đấu với mười mấy người, trông ngầu cực! Suýt nữa thì tớ thích cậu luôn rồi đấy.”
“Thế á?” Khương Suất hâm mộ vỗ La Thuần một cái, bảo: “Tên nhãi cậu còn có cái chiến tích huy hoàng này cơ đấy! Lúc ấy cậu phải ra tay với cô bạn hot girl họ Ôn của chúng ta chứ! Giờ thì cậu đã thấy tiếc chưa? Hối hận chưa?”
La Thuần mỉm cười nói: “Ngầu thì chưa chắc, nhưng bị đánh lại là thật.”
Khương Suất vỗ ngực bảo: “Cậu yên tâm, nếu tí nữa Ngải Vũ Sinh dám gây chuyện với cậu, cùng lắm thì ông đây đánh nhau với hắn một trận. Dù sao tớ cũng đi làm ở vùng khác, chẳng sợ đếch gì hắn. Lần này tớ tới đây chính là để trả thù hắn, chặt đẹp cái con chó hoang kia.”
Mấy người cười nói rôm rả lên lầu, tìm được căn phòng diễn ra buổi họp lớp. Vừa đi vào đã thấy rất đông đủ, phải tầm bốn năm chục người. Xem ra gần như cả lớp đều tới, chỉ còn mỗi Ngải Vũ Sinh là vẫn chưa thấy đâu.
Vốn dĩ La Thuần chưa từng nói chuyện với mấy người bạn học này, thế nên rất nhiều người đều không biết anh. Nhờ vậy, anh càng được yên tĩnh thoải mái. Anh ngồi xuống một góc cắn hạt dưa, dù sao cũng rảnh rỗi, ngồi một lúc rồi anh sẽ về tham gia buổi tiệc mừng chuyển nhà.
Hầu hết đám bạn học này đều đã kết hôn. Nhân vật được đám đàn ông bàn tán nhiều nhất là Diệp Băng Dung, còn đám phụ nữ thì đều nhắc tới Ngải Vũ Sinh. Bầu không khí rất vui vẻ náo nhiệt.
Ôn Điềm bỗng dẫn một cô gái đến và ngồi xuống. Cô gái kia mặc đồ đắt tiền, khuôn mặt trông có vẻ kiêu ngạo. Cô ta tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Điềm Điềm, đây cũng là bạn học của chúng ta à? Sao tớ chưa thấy bao giờ nhỉ?”
La Thuần nhớ được cô ta tên Trịnh Duyệt, nhà khá có điều kiện, thời đi học cũng là một cô nàng hư hỏng. Anh chỉ nhìn thoáng qua cô ta chứ không thèm bận tâm đến.
Ôn Điềm cười đáp: “Bởi vì người ta khiêm tốn đó! Cậu ngồi xuống đi đã.” Cô ta ngồi xuống bên cạnh La Thuần, mở to mắt tò mò hỏi: “Cậu vẫn còn liên lạc với Diệp Băng Dung chứ nhỉ? Có một lần tớ thấy cậu và cô ấy về nhà cùng nhau.”
Trịnh Duyệt tức giận bảo: “Thế thì chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi. Diệp Băng Dung rất kiêu ngạo, hồi đi học cô ta chưa từng để mắt đến đứa con trai nào. Chắc đấy là anh trai cô ta, trông bóng lưng hai người hơi giống nhau thôi.”
“Tớ không tin! Mắt tớ tinh lắm đấy!” Ôn Điềm vẫn cứ nhìn La Thuần, chờ câu trả lời của anh.
La Thuần bất đắc dĩ cười đáp: “Đúng vậy, tớ và cô ấy vẫn thường xuyên liên lạc.”
Trịnh Duyệt “xì” một tiếng, tỏ vẻ giễu cợt lắc đầu.
Tự nhiên lúc này có rất nhiều người vọt về phía cửa. Hai người nhìn sang, thấy Ngải Vũ Sinh đeo vàng đeo bạc bước tới, vừa đi vào đã đổ một đống bao lì xì ra ngoài, khiến đám bạn học tranh nhau cướp.
Trịnh Duyệt vui vẻ nói: “Ngải Vũ Sinh tới rồi.” Cô ta vội vàng đứng dậy đi về phía hắn ta. Ngải Vũ Sinh đưa riêng hai bao lì xì cho cô ta, nhân cơ hội đè lên ngực cô ta, cười khà khà bảo: “Đại Duyệt Duyệt càng ngày càng lớn hơn rồi, ha ha.”
“Đáng ghét.” Trịnh Duyệt đỏ mặt cất bao lì xì.
Ngải Vũ Sinh thấy tất cả mọi người đều tới tranh bao lì xì, chỉ mỗi La Thuần và Ôn Điềm vẫn ngồi yên một chỗ, trông rất chướng mắt. Hắn ta hơi mất hứng, ra vẻ tò mò hỏi: “Điềm Điềm, đó là ai? Bạn trai cậu hả?”